Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 125 : Phu quân gặp nạn
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Đêm nay đối với Bí thư Lâm mà nói là một đêm khó ngủ.
Chu Chí Phương cứ nhằm vào việc Trương Nhất Phàm đánh người, không chịu nương tay, nhất định bắt mình phải tìm phương án để xử lý. Cán bộ đánh người ngay giữa bàn dân thiên hạ, gây ảnh hưởng không tốt, hơn nữa đối tượng lại là một nhà báo, đối với cánh phóng viên vấn đề này lại càng khó giải quyết.
Bất luận là thông tin tốt hay xấu, đều có khả năng bị bọn họ thêm mắm thêm muối rồi đăng lên báo chí hoặc mạng inte. Rất nhiều cán bộ sợ không dám đắc tội với bọn người này. Trương Nhất Phàm vì sao vẫn cứ hồ đồ như vậy? Gặp phải việc lớn thế nào, đối với người làm cán bộ cũng không được động chân động tay đến người ta.
Thời gian trước Bí thư Lâm còn nghĩ sẽ che chở cho y, dù sao thì chuyện này ông ta cũng đã điều tra qua, là vì tên phóng viên kia mồm thối, việc này làm Trương Nhất Phàm không nhịn được, ra tay giáo huấn y một chút.
Vốn dĩ chuyện như thế này hoàn toàn cho thể giải quyết ổn thỏa với tư cách cá nhân. Nếu như ở Thông Thành, thì lại càng dễ lo liệu. Nhưng đối phương lại là phóng viên của báo thành phố, cho nên Bí thư Lâm cũng không thể quản nổi.
Có điều ông ta vẫn không thể giải thích được, vì sao Chu Chí Phương lại nhất quyết không để yên chuyện này. Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm đã đắc tội gì với lão chăng?
Bí thư Lâm ngồi trên giường không ngừng hút thuốc, bà vợ Viên Tiểu Mai là bác sĩ chủ trị của bệnh viện nhân dân Huyện, giơ tay đoạt lấy điếu thuốc khỏi tay ông:
- ít hút thuốc sẽ có lợi cho sức khỏe!
Bí thư Lâm cười khổ, nhìn người bạn già của mình, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên trán. Xem ra hai người đều là số khổ, Viên Tiểu Mai một thời cùng chồng lang bạt khắp nơi, nơi nào cần người thì đi nơi đó, không có được một công việc ổn định.
Đối với bất cứ việc gì, Viên Tiểu Mai đều là hậu phương cho chồng, có thể cuộc đời bà đã được định đoạt là phải hi sinh vì người đàn ông này. Con gái của họ Lâm Uyên sắp tốt nghiệp Đại Học. Viên Tiểu Mai đã vì ngôi nhà này cống hiến không ít.
Trên phương diện kinh tế, Bí thư Lâm hoàn toàn trong sạch, ở chốn quan trường hiểm độc này, ông là ngoại lệ. Gọi Bí thư Lâm là Thanh quan tuyệt đối không quá lời.
Dù sao cũng là quan lớn ở huyện, có vai vế nên dù ông không tham lam thì cuộc sống của gia đình ông cũng được coi là không quá kham khổ.
Nhìn thấy chồng hút thuốc nhiều như vậy, bà biết chắc chắn ông có tâm sự gì. Theo chồng nhiều năm như vậy, Viên Tiểu Mai còn không hiểu chồng mình sao? ông ấy một là không chơi gái, hai là không đánh bạc, có chăng cũng chỉ là thỉnh thoảng uống chút rượu.
Việc càng làm bà vui mừng là vì Lâm Đông Hải không có tình nhân, trước giờ không bao gái. Người đàn ông thế này, đặc biệt là làm cán bộ, thật không được mấy người.
- Đi ngủ thôi!
Đối với việc công, Viên Tiểu Mai chưa bao giờ hỏi đến. Bởi vì bà biết dù mình có hỏi thì cũng không giúp được gì cho ông.
Bí thư Lâm nhìn vợ, nói:
- Bà ngủ trước đi, tôi muốn ngồi thêm một lát nữa.
- ông vẫn lo lắng chuyện của Tiểu Trương sao?
Viên Tiểu Mai có nghe qua chuyện Trương Nhất Phàm đánh một vị phóng viên, người ta đem chuyện này đăng lên báo thành phố, Chủ tịch Địa khu Chu cũng đã nhúng tay vào. Người trẻ tuổi, làm việc không thận trọng. Tiền đồ dù sáng lạn đến mấy nhưng chỉ cần vấp phải những việc cỏn con như thế này cũng có thể bị sụp đổ.
- Em đang làm gì vậy?
- Lâu lắm rồi anh không gọi điện cho em, anh còn quản việc em làm gì à! Em tự vuốt ve mình không được sao? Ừ…Ừ…Ồ…
Thẩm Uyển Vân kêu thêm mấy tiếng, dường như sướng tới cực đỉnh rồi. Nghe thấy vậy Trương Nhất Phàm bực không chịu nổi, con bé này không phải ban ngày ban mặt tự vuốt ve bản thân đấy chứ!
Qủa nhiên, Thẩm Uyển Vân cười duyên nói:
- Nghe hay không? Muốn nghe không?
Đúng là bị con bé này đánh gục rồi, con sói cái gợi tình số 1! Chỉ có điều hôm nay Trương Nhất Phàm không có hứng thú gì, chỉ thản nhiên hỏi:
- Em quen một người làm ở báo thành phố tên Lí Đại Vĩ không?
Thẩm Uyển Vân nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Trương Nhất Phàm liền đoán nhất định có việc gì nghiêm trọng, cô cũng không dám đùa nữa, ngồi thẳng dậy nói:
- Có chuyện gì vậy? Thằng cha đó chẳng phải tốt đẹp gì. Trước kia còn muốn theo đuổi em!
- Gần đây anh và hắn có chút chuyện hiểu lầm.
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Đã xảy ra chuyện gì? Có cần chiều nay em tới không?
Thẩm Uyển Vân vừa nói, vừa mặc quần áo.
- Cũng được! Vậy thì chờ em đến rồi nói chuyện sau!
Thấy Trương Nhất Phàm thuận tay đẩy thuyền như vậy, Thẩm Uyển Vân cười mắng:
- Anh không thể nói cho em biết rút cuộc là chuyện gì sao? Xem em có thể giải quyết được không?
- Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là anh đánh hắn ta, hắn ta đưa chuyện này đăng lên báo, bây giờ Chu Chí Phương quyết không tha. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, em cứ đến đây rồi nói.
- Được đấy, ông tướng! Đường đường là phó chủ tích huyện mà lại đánh người trước mặt thiên hạ, em phục anh rồi. Được rồi, không đôi co với anh nữa, Chiều em bay đến. Anh đến sân bay đón em.
Thẩm Uyển Vân gác máy, nghe nói phu quân gặp nạn, không ngại đường xa trở lại Giang Nam.