Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1267 : Biết rồi, ý là gì nhỉ?

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Bối cảnh, chỉ có thể nói rõ kẻ đứng sau của một người, năng lực, tài năng thực sự sẽ quyết định vận mệnh của một người.



Trong hoàn cảnh này, có người nể mặt bạn, chưa chắc là vì năng lực của bạn, nói không chừng là nhìn thấy bối cảnh của bạn. Nhưng mà loại thể diện này sẽ không quá lâu, nói không chừng người ta quay lưng lại, sẽ mắng bạn là đồ ngốc.



Bối cảnh của Trương Nhất Phàm, cho dù là đi đến đâu đi chăng nữa cũng có người nịnh bợ, khả năng của hắn cũng được các vị lãnh đạo công nhận, nếu không thì hắn không thể nào lên đến chức Quyền chủ tịch được. Có lẽ chính bởi vậy, mà Lục Chính Ông mới có áp lực.



Một người thanh niên vừa có năng lực, lại có bối cảnh, có thể uy hiếp được uy tín của gã ở Giang Hoài. Bởi vậy, nhất định có lúc sẽ phải châm biếm một chút, có thể có tác dụng đến không ngờ. Ít nhất tầng lãnh đạo của Giang Hoài, vẫn nhận gã là đại đương gia.



Nói trắng ra, chính là trong lòng Lục Chính Ông gây chuyện, một loại hư danh mà thôi.



Năm nay Lục Chính Ông 58 tuổi, làm cán bộ cấp Bộ trưởng, ông ấy có thể làm đến năm 65 tuổi. Tuổi tác càng cao, dục vọng quyền lực càng lớn, đây là tâm lý của những người trong quan trường, trèo lên chức quan lớn, rất ít người có thể thực sự đặt xuống được.



Lục Chính Ông muốn khống chết nhất cử nhất động của Giang Hoài trong tay mình, như vậy mới có cảm giác về quyền lực tối cao.



Đối với suy nghĩ này của Lục Chính Ông, Trương Nhất Phàm vô cùng hiểu.



Hội nghị thường vụ lần đầu tiên, đã kết thúc trong mấy câu giao chiến đơn giản của hai người, Lục Chính Ông dứt khoát, đã quyết định phương hướng phát triển của Giang Hoài trong năm tới. Những lời ông ấy nói, chính là chỉ thị tối cao, Bí thư tỉnh ủy đại diện cho quyền lực tối cao của Đảng.



Cách làm rất rõ ràng này của gã, mọi người nhìn đều hiểu, chỉ cảm thấy Bí thư Lục không phóng khoáng. Chỉ tên để Chủ tịch tỉnh mới đến phát biểu ý kiến, cuối cùng lại một miệng phủ định tất cả quan điểm của hắn, có phần hơi quá đáng.



Nhưng mà biểu hiện của Trương Nhất Phàm, càng khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.



Trương Nhất Phàm không tranh chấp với ông ta, mà kết thúc một cách rất bình tĩnh, cứ như là không hề tranh cãi với Bí thư Lục vậy. Xem ra, Chủ tịch Tỉnh mới đến có vẻ rộng lượng và rất có khí phách.



Trong tình huống này, còn có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.



Rốt cuộc Trương Nhất Phàm đang yếu thế, hay là đang ngầm điều binh?
Trương Nhất Phàm cũng khách khí gật đầum kêu một tiếng Bí thư Lục.



Lục Chính Ông nói:



- Đồng chí Nhất Phàm là người Hồ Nam, ở Giang Hoài có quen không?



Trương Nhất Phàm cười:



- Cảm ơn Bí thư Lục đã quan tâm, là một Đảng viên, chúng tôi là một mảng xây dựng theo chủ nghĩa xã hội, ở đâu cần thì chuyển đến đó, không thế thích ứng với môi trường, vậy thì sẽ thay đổi môi trường.



Lục Chính Ông liền cười:



- Ừ, người trẻ tuổi rất tốt, có sự nhiệt tình. Tuy nhiên, phương hướng phát triển năm tới của Giang Hoài, tôi cảm thấy hai chúng ta, cần phải kết nối một chút.



Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, cái này vẫn cần kết nối sao? Chẳng phải anh đã dứt khoát trả lời trọng hội nghị rồi sao?



Lục Chính Ông nghiêm túc nói:



- Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở Giang Hoài của tôi, có sự hiểu biết đối với thể chế kinh tế của Giang Hoài, năm sau sẽ là một thời cơ tuyệt vời, cái không giống với tỉnh Quảng là, tiền đầu tư nước ngoài của bọn họ tương đối nhiều, mà xí nghiệp địa phương của chúng ta nhiều, chính là ưu thế của chúng ta, chúng ta liền nâng đỡ các xí nghiệp địa phương phát triển nhanh chóng, đưa mức độ phát triển của Giang Hoài lên một tầm cao mới. Năm ngoái vất vả một năm, thức sự đã vượt qua mục tiêu của Giang Đông vượt qua tỉnh Quảng, hoàn toàn có thể thực hiện được. Kế hoạch này, đã thực hiện được bốn năm, năm tới là một năm mấu chốt, cho dù có khó khăn gì đi nữa, chúng tôi phải vươn lên, đồng chí Nhất Phàm, anh có hiểu ý của tôi không?



Lục Chính Ông nói có vần có nhịp như vậy, cảm xúc trầm bổng, trên thực tế có mùi vị của sự khẩn cầu, ông ta đang hy vọng, cũng đang cầu xin Trương Nhất Phàm phối hợp, hai bộ máy của Đảng, mục tiêu to lớn này của Lục Chính Ông, chắc chắn sẽ không thực hiện được.



Xem ra, đây chính mà mục đich mà ông ta gọi Trương Nhất Phàm đến, để lấy được sự nhận thức chung của Trương Nhất Phàm.



Chấp nhận, hay là không chấp nhận, ở ngay trong ý niệm của Trương Nhất Phàm!