Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1291 : Chỉ là chút thuốc thôi
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Khách sạn Shangri-La là một khách sạn sang trọng bậc nhất ở Giang Hoài, trong một phòng Vip trang trí theo phong cách cổ điển Lục Thiên Trường mũ áo chỉnh tề phong thái đĩnh đạc.
Phòng Vip là căn phòng tốt nhất của khách sạn, cũng là nơi Chu Thế Vinh thường lui tới, một người thiếu gia nhiều tiền nhất và một người là cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất. Khách quí ngày hôm nay cũng chính là minh tinh màn bạc nổi tiếng nhất trong giới người Hoa.
Trưởng ban thư kí nhận được điện thoại, nói tối hôm nay sẽ có vị khách xinh đẹp Hạ Vi Nhi nổi tiếng nhất trong giới nghệ sĩ tham dự bữa tiệc hôm nay, Kim Tử Quang lập tức vội vàng chạy lại, hai người trong phòng thì thầm bàn chuyện to nhỏ.
Cửa phòng bật mở, tên tay sai thứ nhất chạy vào:
_ Đến rồi, đến rồi!
Sau đó cung kính đứng sang một bên để chào đón khách quí.
Hai người đang nói chuyện thoáng qua một nụ cười, ngồi ngay ngắn lại.
Chu Thế Vinh khi đến cửa làm một động tác theo kiểu quí tộc:
_ Xin mời! tiểu Thu Vi Nhi!
Lang Hổ từ xa nhìn thấy, hướng về phía các anh em nói:
_Bọn chúng vào phòng rồi, nhìn đã thấy chả có việc gì tốt. Cái tên họ Chu này, không phải lại đang giở cái trò gì đấy chứ?
Cả bọn nói:
_ Lang Hổ, Thần tượng của mày gặp phiền phức rồi.
_ Chà, cái bọn khốn khiếp này lại dám giở trò với thần tượng của ông mày à? Cần chó gì quan tâm nó có phải là thằng Phó thị trưởng hay thằng phó thường dân gì chứ, tí nữa ông mày sẽ đến đập chết nó.
Đúng lúc hai người kia đang chuyện trò gì đó, Hạ Vi Nhi ngồi xuống ghế
Chu Thế Vinh giới thiệu:
_Thưa hai sếp, Hạ Vi Nhi tiểu thư đến rồi ạ.
Sau đó y chỉ vào hai người kia nói:
_Đây là Phó chủ tịch Lục và Trưởng ban thư kí Kim, hai vị này đều là những vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao của Giang Hoài. Với phong độ của Phó chủ tịch Lục chắc cô Hạ đây cũng đã được chứng kiến rồi đúng không ạ. Ông ấy là vị lãnh đạo cao cấp trẻ tuổi nhất của Giang hoài chúng tôi. Sau này, nếu đến đây có bất cứ việc gì, chỉ cần cô chịu mở lời, chẳng có việc gì mà Phó chủ tịch Lục của chúng tôi làm không được đâu nhé!
Lục Thiên Trường khẽ cười:
_Chu thiếu gia nói đùa rồi.
Dễ nhận thấy, Lục Thiên Trường mới là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay, Chu Thế Vinh chẳng qua chỉ đảm nhận vai trò của một chân giúp việc thôi.
Ánh mắt cùa Kim Tử Quang khi nhìn thấy Hạ Vi Nhi cũng không bình thường nữa rồi. Nhưng anh ta vẫn phải tỏ ra giữ ý, bất luận thế nào cũng không thể giành giật với Phó chủ tịch Lục được. Minh tinh đến Giang Hoài chạy sô, các cô ấy cũng ít đến, đây quả thật là cơ hội hiếm có.
Kim Tử Quang quá hiểu Phó chủ tịch Lục muốn làm gì.
Nhưng quả thật mà nói, đứng trước một người đẹp như Hạ Vi Nhi, là đàn ông mà chẳng xiêu lòng, thực sự là chuyện khó tin.
Đúng lúc Lục Thiên Trường đang bê cốc rượu nói:
_ Nào, Hạ Vi Nhi tiểu thư, tôi xin chúc cô một ly, ngày mai việc đi ra sân bay, tôi sẽ điều người của bộ công an thành phố lái xe cảnh sát tiễn cô đi.
_Ụp——
_ A——
Lục Thiên Trường đang nói chuyện, thì bát canh trên tay Lang Hổ thật không cẩn thận bị đổ ụp, cả cái bát đổ hết lên người Lục Thiên Trường. Bát canh sôi sùng sục cả mỡ cả nước, bỏng rát khiến y lập tức hét lên đau đớn.
_ Người đâu, người đâu, người đâu nhanh lên!
_ Mày làm cái gì đấy. A—— Lại có cái kiểu phục vụ như thế này à?
Lục Thiên Trường nhếch mép. Chỉ vào Lang Hổ mắng mỏ.
Lang Hổ cười thầm:
_ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình.
Chậc, ông mày cố tình đấy có được không?
Chu Thế Vinh bực bội nói:
_ Mày làm gì đấy? Gọi giám đốc của mày đến đây___
Cùng lúc đó. Ngoài cửa vang lên tiếng của rất nhiều người.
_ Hạ Vi Nhi tiểu thư, Hạ Vi Nhi tiểu thư!
Ít nhất cũng có mấy chục fan hâm mộ chen chúc chạy lại, nhìn thấy cánh ở trong phòng, Hạ Vi Nhi đúng là bị ở đây tiếp rượu, cũng chẳng biết ai trong đám đông hét lên một câu:
- Chính là bọn tham quan này, ép tiểu thư Hạ Vi Nhi uống rượu, ném bọn chúng_____
Vù vù —— trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay đến.
- Dừng tay, dừng tay…
Lang Hổ nhân cơ hội kéo Hạ Vi Nhi tiểu thư sang một bên rồi chỉ vào Chu Thế Vinh và Lục Thiên Trường nói:
_Chính là mấy tên khốn khiếp này. Mọi người hãy ném chết bọn chúng. Tham quan ô lại.
Vù vù —— vù vù —— lại một lần nữa trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay về phía bọn người Lục Thiên Trường. Những người hâm mộ từ bên ngoài vẫn đang lần lượt chạy đến, từng lớp từng lớp bao vây lấy căn phòng. Lang Hổ nhân cơ hội này kéo Hạ Vi Nhi ra khỏi phòng.
Đằng sau lưng họ vẫn vọng lại từng đợt từng đợt hét tuyệt vọng
_ Đừng, Đừng!đừng ném nữa!