Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1294 : Trưởng ban thư ký mất tích

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


- Âu Dương, lập tức trở về Giang Hoài cho tôi, hủy bỏ tất cả các hạng mục thăm quan tiếp theo.



Đoàn ban đầu đến châu âu, ngoài việc khảo sát và thảo luận ra, vẫn còn một số hạng mục thăm quan, xuất ngoại khảo sát, thuận tiện du lịch, đây đã là một bí mật không công khai, dù sao cũng không thể làm việc suốt được, ngoài lúc làm việc, nghỉ ngơi thỏa đáng một chút cũng là điều cần thiết.



Âu Dương Tam Hào đương nhiên biết nguyên nhân ông chủ vội vã về nước, anh ta lập tức đi thông báo cho những thành viên khác.



- Bí thư lục, bí thư Lục!



Không lâu sau, Âu Dương Tam Hoa liền vội vàng chạy về



- việc gì mà hoảng hốt như vậy?



Tâm trạng Lục Chính Ông vốn đã không tốt, nhìn thấy vẻ mặt này của Âu Dương Tam Hoa, rất không hài lòng.



Âu Dương Tam Hào lau mồ hôi, cố gắng bình ổn tâm trạng.



-trưởng ban thư kí, trưởng ban thư kí không thấy đâu cả.



- cái gì? rầm ________



Lục Chính ông giận dữ đập bàn,



- tìm, nhanh đi tìm cho tôi.



- Tìm rồi, tôi đã thông báo cho người đi tìm rồi, mặc kệ là khách sạn hay đại sứ quán đều không thấy ông ta



Âu Dương Tam Hào cũng cảm thấy tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, trưởng ban thư kí nếu không có việc gì thì tốt, vạn nhất ông ta chạy mất, bí thư tỉnh ủy Lục Chính Ông sợ rằng cũng không thoát khỏi liên qua.



Trong nhà vừa mới xảy ra chuyện, ở đây lại có rắc rối, vị trưởng ban thư kí này mất tích thật đúng thời điểm



Lục Chính Ông rốt cuộc vẫn là cán bộ kỳ cựu, lúc này, ông ta ngược lại bình tĩnh lại



- Lại tìm tiếp, nói không chừng đang đi đâu mua đồ hoặc đi thăm bạn bè.



Âu Dương Tam Hào nói:



- Vậy chúng ta có trở về hay không?


Lục Chính Ông tức giận đến phổi sắp nổ.vì sao lại như vậy? ông ta thật sự nghĩ không ra



Trưởng ban thư kí theo ông ta đã mười mấy năm, từ một cán bộ cấp phó nhỏ một đường đến ngày hôm nay, thằng nhãi này đột nhiên cho mình một chiêu như vậy, ném đá xuống giếng a!nếu như việc này truyền đến trung ương ông ta bí thư tỉnh ủy này sao có thể chịu nổi?



Lục Chính Ông rất nhanh đã phát hiện mình đã đến tình trạng ngoại ưu nội hoạn cái đám người ở tỉnh Giang Hoài kia đối với chức bí thư tỉnh ủy của mình như hổ rình mồi, hiện giờ người trong nội bộ của mình cũng không chịu thua kém, một người lại tiếp một người xảy ra chuyện.



Mặc kệ là Lục Thiên Trường hay là trưởng ban thư kí, đều có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với mình.



Âu Dương Tam Hào cẩn thật nói:



- Bí thư Lục, trưởng ban thư kí có phải là nghe thấy phong thanh gì không?



Âu Dương Tam Hào dẫu sao cũng bất đồng, anh ta có thể nghe được dư luận xã hội, Lục Chính Ông không thể nghe được, có rất nhiều chuyện, người dưới đều sẽ chọn lọc rồi mới nới cho ông ta. Âu Dương Tam Hào cũng nghe được một ít tin đồn liên quan đến trưởng ban thư kí. nhưng một câu anh ta cũng không nói cho Lục Chính Ông.



- Vì sao?



Đây là chỗ cao minh của Âu Dương Tam Hào. Trưởng ban thư kí là tâm phúc của ông chủ, ở thời điểm ông ta phong đầu chính thịnh, khí thế như hồng, anh đi giội nước lạnh, Bí thư Lục khẳng định là nghe không vào, không những nghe không vào ngược lại sẽ làm ông ta phản cảm.



Âu Dương Tam Hào là một người thông minh, nếu không Lục Chính Ông sẽ không luôn giữ bên người.



Âu Dương Tam Hào lúc này mới nhắc nhở ông chủ một chút ;



- Kì thực vấn đề của trưởng ban thư kí, tôi nghĩ có khả năng liên quan đến thị trưởng Lục



Lục Chính Ông vuốt trán – cậu có phải có việc gì giấu tôi không?



Âu Dương Tam Hào ở trong lòng kêu khổ, bản thân mình như vậy không gọi là giấu diếm mà là một loại bản năng tự bảo vệ, tình hình lúc đó, anh ta không thể nói, nói rồi bí thư Lục sẽ đồng ý sao?



Anh ta ngượng ngùng nói



- Kì thực bên ngoài có rất nhiều người đồn, tôi cũng không biết là thật hay giả nên không dám nói với ngài.



- Cậu a ___hồ đồ ____



Quá hồ đồ ____



Lục Chính Ông chỉ vào anh ta nói.