Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1314 : Cáo già giăng bẫy

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Chu Bản Vượng là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Chu thị, thương nhân giàu nhất Giang Hoài, từ lâu đã có mong muốn tham gia chính trị.



Lần này cơ hội đến thật rồi, tuy đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn có thể đảm nhiệm một kỳ!



Như vậy, chỉ cần ông ta được lên làm Phó Chủ tịch thành phố, tập đoàn Chu thị hoàn toàn có thể giữ vững vị trí đứng đầu về mặt tài sản.



Trương Nhất Phàm không biết nhiều về tập đoàn Chu thị, hắn chỉ nghe nói tổng số tài sản của tập đoàn này lên đến mười mấy tỷ, thêm nữa tập đoàn này ban đầu chỉ là một xí nghiệp gia đình với truyền thống làm nông, cuối cùng đã tạo nên kỳ tích như ngày hôm nay.



Nếu Chu Bản Vượng đắc cử thì sẽ là một cơ hội tuyên truyền rất tốt cho các công tác ở Giang Hoài.



Hôm sau, Lục Chính Ông cùng Trương Nhất Phàm, Bí thư Bàng họp mặt, bàn bạc về việc của những người ngoài Đảng tham gia chính sự nói chung và Chu Bản Vượng nói riêng, hy vọng hai người họ bộc lộ quan điểm về vấn đề này. Thật bất ngờ, cả ba người đều nhất trí thông qua phương án này.



Thống nhất ý kiến xong, Lục Chính Ông nhấn mạnh rằng, các vấn đề kinh tế mà hai vị Phó Chủ tịch thành phố Giang Hoài đề cập đến đã quá rõ ràng, về phía đồng chí Chu Nhất Lai cũng phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, nên là những vấn đề liên quan đến đồng chí Chu Nhất Lai còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.



Lục Chính Ông không có ý buông tha cho Chu Nhất Lai, việc này cũng không nằm ngoài dự kiến của Trương Nhất Phàm. Trước đấy Chu Nhất Lai nóng lòng hạ bệ Lục Chính Ông, phá vỡ thế không cân bằng bao lâu nay, vậy nên vụ việc Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang, anh ta tỏ ra rất chủ động, và cũng rất tích cực.



Ý định đẩy Lục Chính Ông vào thế bị động thì đã đạt được rồi, nhưng ai mà ngờ được, đúng lúc này Trưởng ban thư ký lại trở về từ châu Âu.



Nhờ vậy mà cục diện Lục Chính Ông rơi vào thế bị động đã được khống chế, song ông ta cũng nhận thức được nhiều vấn đề, đó là Giang Hoài hiện giờ đã không còn là thời đại để bất kỳ kẻ nào có thể lộng quyền được nữa, chính vì vậy, ông ta đi đến quyết định nhượng bộ.



Nhưng với thái độ trước kia của Chu Nhất Lai, liệu Lục Chính Ông có thể buông tha cho anh ta hay không?



Chu Nhất Lai là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, dưới quyền anh ta thế nào lại có đến ba người đề cập đến vấn đề kinh tế, Chu Nhất Lai sao có thể thoát được chứ? Trách nhiệm lần này là không tránh khỏi, muốn thoát xử phạt cũng chẳng có cơ hội.



Trương Nhất Phàm vốn có ý muốn bảo vệ cho Chu Nhất Lai, nhưng lại thấy anh ta cư xử quá khôn khéo, lại hay có kiểu lợi dụng thời cơ, nên hắn cũng bỏ luôn ý định nói giúp.



Không ngờ lại xảy ra một màn kịch thú vị, Chu Nhất Lai nghe đâu được tin này, tự biết mình khó tránh khỏi kiếp nạn này, nên anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Trong chốn quan trường này, ai cũng đều phải trả giá cho hành động của mình.



Nhưng ngày hôm nay, tâm trạng anh ta lại cực kỳ thoải mái, trước tiên anh ta gọi một cú điện thoại về cho vợ.



- Lúc nào em gọi điện thoại cho Tiểu Tình, bảo hai vợ chồng cô ấy dành chút thời gian cùng mình đi ăn bữa cơm trưa.



Vợ anh ta cảm thấy kỳ lạ, có chuyện gì vậy nhỉ? Cô rất hiểu chồng mình, anh ta sẽ chẳng bao giờ vô duyên vô cớ mời người khác ăn cơm.



Tuy trước đây họ cũng có qua lại với nhà Bí thư Lục, nhưng tình hình hiện giờ đã khác, quan hệ vốn đang thân thiết lại bị anh ta biến từ lợn lành thành lợn què, hơn nữa còn khiến nó trở nên tệ hại. Chỉ mỗi việc bổ nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố đã làm thay đổi hoàn toàn tâm trạng của Chu Nhất Lai.



Vợ Chu Nhất Lai cũng không muốn quan tâm nhiều đến chuyện của chồng, theo lời dặn của Chu Nhất Lai, cô gọi điện thoại cho Lục Nhã Tình.
- Này, em còn chưa nói cho chị biết, em lấy tiền làm gì thế?



- Em về sẽ nói với chị sau!



Trần Tư Tuyết chạy như bay ra đường, vẫy một chiếc taxi rồi phóng vù đi.



Ba giờ chiều, Bí thư Thành ủy Giang Hoài, Chu Nhất Lai bảo Trần Kiến Quân đến văn phòng anh ta.



- Đồng chí Kiến Quân, gần đây công tác của hai chúng ta có chút vướng mắc, tôi đã kiểm điểm lại tác phong thiếu suy nghĩ của mình với lãnh đạo rồi. Về chuyện bổ sung cán bộ vào Hội đồng nhân dân, tôi rất tán thành, hơn nữa lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ tỉnh cũng rất quan tâm đến chuyện này, Chủ tịch Trương và Bí thư Lục về nguyên tắc đều tỏ ra đồng ý với ý kiến của anh. Thành ủy thì càng tuyệt đối ủng hộ vô điều kiện công tác của anh.



Trần Kiến Quân cảm thấy rất ngạc nhiên trước thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Chu Nhất Lai, thật không ngờ anh ta lại tự phê bình trước mặt cấp trên, hơn nữa thái độ còn rất thẳng thắn. Trần Kiến Quân lập tức bày tỏ lòng cảm kích.



- Rất cám ơn Bí thư Chu hết lòng ủng hộ, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ giữ vững nguyên tắc, làm thật tốt công tác lần này ạ!



Chu Nhất Lai nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói tiếp:



- Đồng chí Kiến Quân này, về việc chọn người vào vị trí Trưởng ban thư ký, anh thấy đồng chí Giả Thi Văn thế nào? Anh có thể để ý chút về cậu ta được không?



Trần Kiến Quân hiểu ra, mình còn tưởng gã đổi tính rồi chứ? Hóa ra vẫn là cáo già. Nói suốt nãy giờ, đơn giản chỉ muốn mình nghe theo đề nghị của gã, chọn Giả Thi Văn vào vị trí Trưởng ban thư ký. Haiz, mình lại trúng kế rồi.



Chu Nhất Lai để ý nét mặt Trần Kiến Quân, thủng thẳng nói tiếp:



- Ờ, cái này, vẫn do cậu quyết định là chính, tôi chỉ đề xuất như vậy để cậu xem xét thôi!



Trần Kiến Quân thầm than khổ, đề xuất của Chu Nhất Lai chắc chắn đã được cấp trên thông qua rồi, thậm chí biết đâu gã đã thỏa thuận với Bí thư Lục rồi cũng nên. Cấp trên không phải đang truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của gã hay sao, liệu có phải gã nhân cơ hội này trao đổi với Bí thư Lục hay không?



Giả Thi Văn là ai chứ? Mình có thể từ chối được sao?



Nếu từ chối việc chọn Giả Thi Văn vào vị trí Trưởng ban thư ký, mình chẳng những đắc tội với Bí thư Lục mà còn gây thù chuốc oán với Trưởng ban thư ký Giả. Thật quá thâm độc!



Trần Kiến Quân đành đáp:



- Vâng ạ, vậy giờ tôi về chuẩn bị ạ.



Trận đấu lần này, Trần Kiến Quân rơi vào thế bị động, trúng kế của tên cáo già nham hiểm!