Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1320 : Các anh cứ mạnh dạn điều tra
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Lục Chính Ông nghe Lý Hồng báo cáo xong vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta cũng mơ hồi cảm nhận được sự phức tạp sau lưng Giang Hoài, nhưng ông ta không chịu rat ay vì không biết đối thủ là ai. Đương nhiên, Lục Chính Ông dù sao cũng là lãnh đạo một tỉnh, tuyệt đối sẽ không vì chuyện Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lẩn trốn ở Châu Âu mà đánh mất ý chí chiến đấu của mình, ông ta vẫn mạnh mẽ như thế, rất có chủ kiến.
Lý Hồng đề nghị lập tức để cơ quan Công an tham gia, điều tra toàn bộ sự kiện lần này.
Ông ta thật ra hi vọng chuyện này chỉ là một tai nạn giao thông bất ngờ, nếu liên quan đến âm mưu chính trị thì Giang Hoài chắc chắn sẽ xảy ra một trận tranh đấu chính trị. Làm một nhân vật số một Lục Chính Ông không muốn thấy cục diện chính trị của Giang Hoài hỗn loạn.
Nhưng có vấn đề, đương nhiên nhất định phải điều tra, điều tra rõ ràng bất luận liên quan đến ai đều phải xử lý theo quy định.
Đây là quan điểm của Lục Chính Ông. Cục công an nhận được mệnh lệnh này liền cảm thấy áp lực.
Với những việc đấu tranh chính trị này, không phải án mưu sát bình thường, điều tra không tốt ngay cả mình bị cuốn vào cũng không biết.
Ban chuyên án của Sở công an tỉnh do Phó Giám đốc kiêm Cục trưởng Cục Công an thành phố Khương tự mình chỉ huy.
Cục trưởng Khương cảm nhận sâu sắc trách nhiệm nặng nề. Trong lòng cũng có chút không yên tâm. Anh ta nghe nói, Chủ tịch tỉnh Trương mới đến và Bí thư Lục bất hòa, Chu Nhất Lai lên xuống không tìm ra ưu thế trong khoảng thời gian này ngược lại đắc tội với Bí thư Chu, cũng không có quan hệ tốt với Chủ tịch tỉnh Trương.
Anh ta liền suy nghĩ, có phải có liên quan đến Chu Nhất Lai không?
Chu Nhất Lai có biểu hiện rất tích cực trong việc của Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang. Chẳng lẽ là ông ta bí mật cho người giết trưởng ban thư ký? Vả lại, Chu Nhất Lai là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, với năng lực của ông ta, còn không thể động đến ông ta. Chỉ khi có chứng cứ xác thực, mới có thể báo cáo lên cấp trên.
Đồng thời, Cục trưởng Khương cũng suy xét một vấn đề, nếu Chủ tịch tỉnh Trương nhúng tay vào việc này, âm thầm ủng hộ Chu Nhất Lai thì phiền toái thật lớn. Chính mình sẽ là người đứng giữa, Thực lực và bối cảnh của Chủ tịch Trương anh ta cũng không có cách nào.
Những người này chính anh ta không thể trêu vào, trốn cũng không có cách nào trốn, làm sao bây giờ?
Cục trưởng Khương đau đầu.
Việc này là Lục Chính Ông tự mình chỉ đạo Cục trưởng Khương, Cục trưởng Khương suy nghĩ thật lâu muốn thăm dò ý của Chủ tịch tỉnh Trương. Nếu Chủ tịch tỉnh Trương cũng ủng hộ anh ta điều tra chuyện này, anh ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu Chủ tịch tỉnh Trương thái độ không rõ ràng, anh ta sẽ không làm.
Việc này cũng không thể nói Cục trưởng Khương trong lòng chỉ có Trương Nhất Phàm. Hơn nữa anh ta cho rằng, chuyện nhân vật số một số hai đều đồng ý, chứng tỏ một vấn đề, Chủ tịch tỉnh Trương không liên quan đến chuyện này. Coi như là Chu Nhất Lai đứng sau chuyện này. Có nhân vật số một và số hai ủng hộ tất nhiên anh ta sẽ không sợ.
Đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh chỉ sợ hơi không ổn, Cục trưởng Khương liền chọn buổi tối, mang tổ yến và quà tặng sang trọng đến nhà Chủ tịch Trương.
- Không được, không được, cháu không thể nhận tiền của người khác, chú sẽ không vui.
Có tiền đưa không xong, Cục trưởng Khương có chút xấu hổ. Trương Nhất Phàm lại không nói chuyện, thấy ba người do dự.
Chờ xong, Trương Nhất Phàm nói:
- Cục trưởng Khương đây là anh muốn làm gì? Dùng viên đạn bọc dường mua người thân bên cạnh tôi nằm vùng cho cậu sao?
Cục trưởng Khương hoảng sợ, sao anh ta dám thế, vì thế ngượng ngùng cười:
- Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn…
Trương Nhất Phàm biết anh ta muốn gì, liền nói:
- Các anh đó, tập thành thói quen thật không tốt, có phải đến chỗ tôi,cảm thấy ngại khi đi tay không không. Tặng quà đúng không?
Tuy rằng Trương Nhất Phàm nói rất thoải mái, nhưng Cục trưởng Khương cũng đỏ mặt, Trương Nhất Phàm tiếp tục nói:
- Việc này cũng là vấn đề tác phong. Các anh là người thi hành pháp luật còn như vậy, bảo người khác thì như thế nào? Tật xấu này phải sửa. Cứ đưa như vậy chẳng mấy thành nhận hối lộ.
Cục trưởng Khương đỏ mặt, khá ngượng đút tiền vào túi:
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi…
- Tôi biết việc này không trách anh, là một hiện tượng của xã hội, nhưng anh là Cục trưởng cục công an, nắm công tác chính trị pháp luật, việc này càng phải chú ý. Rất nhiều đồng chí, chính vì chiều chuộng mình nên mới hình thành thói quen không tốt. Nếu lần sau đến chỗ tôi, anh phải nhớ kỹ đừng để tôi thấy việc này.
Cục trưởng Khương lập tức kích động, có nghe nhầm không, lần sau đến chỗ tôi, Chủ tịch tỉnh Trương đã coi anh ta là người nhà. Cục trưởng Khương vội gật đầu;
- Tôi biết rồi! Tôi xin từ biệt, đã quấy rầy Chủ tịch tỉnh Trương.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống phất tay, cũng không đứng dậy tiễn.