Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 138 : Thị sát công trường

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Trên đường thị sát công trường trở về, nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân



Trước đó, Thẩm Uyển Vân đã quay về thủ đô chúc thọ ông ngoại và ở đó hơn một tuần!



Thẩm Uyển Vân hào hứng, dường như tâm trạng của cô luôn tốt như vậy, cô cười nói trong điện thoại:



- Em tính chuyển đến tòa soạn báo tỉnh Tương đảm nhiệm chức phó tổng biên tập.



- Lại về tỉnh Tương?



Trương Nhất Phàm có chút bất ngờ khi nghe tin này



Thẩm Uyển Vân cũng không tức giận, nũng nịu cười nói:



- Về bảo vệ cho anh, sao nào? Anh ko vui sao?



- Sao có thể chứ?



Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn tiểu Dương nhỏ giọng trả lời.



- Tốt lắm, khi nào đến tòa soạn báo tỉnh, để chào đón em đến.



Thẩm Uyển Vân cười hi hi nói.



Hoan nghênh đến làm! Đây là câu khẩu hiệu của tòa soạn, nhưng từ miệng của Thẩm Uyển Vân thốt ra tự nhiên lại mang một hương vị khác. Trương Nhất Phàm thiếu chút nữa bật cười dữ dội! Cô bé kia không biết cố ý hay vô ý, chỉ sợ là đang trêu chọc mình, vì thế hắn không dấu diếm hỏi:



- Tất cả mọi người sao?



- Không phải! Đương nhiên chỉ một mình anh thôi.



Thẩm Uyển Vân cười mắng, đuôi con hồ ly tinh đã lòi ra rồi, quả nhiên cô bé kia rõ ràng chính là có ý định trêu mình.



- Được rồi, có thời gian anh sẽ đến.



Hai người cười cười trên điện thoại, Trương Nhất Phàm hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía đám người nhốn nháo trên đường cái mỉm cười.



Đến Thông Thành đã ba bốn năm, nhìn thị trấn này nhà cửa từ từ mọc lên, Trương Nhất Phàm đột nhiên dâng lên chút cảm xúc. Thời gian ở trấn Liễu Thủy này hắn mới chính thức là vì dân mà phục vụ, tổ chức lại trị an, đầu tư tổ chức lại mỏ than, đại tu công trình thủy lợi, tham gia vào cơ sở nghiên cứu hạt, cây trồng.




Lâu Thành Tựu mượn đề tài để nói chuyện, thừa dịp này tạo mối quan hệ tốt sau này còn kiếm chút cơm chứ. Đàn ông với nhau mà, trên bàn rượu dễ nói chuyện hơn.



Khi đó, một ly rượu, một cô gái kề bên hay là một cái phong bì, vốn dĩ hai người không quen biết thì tình cảm cũng tự nhiên mà trở nên thân thiện.



Nếu Trương Nhất Phàm rất trọng sĩ diện, nhưng chưa chắc đã không cần đến phụ nữ. Lâu Thành Tựu cũng đã sắp xếp xong xuôi, buổi tối tìm vài cô gái đứng đắn một chút đến, kéo Trương Nhất Phàm xuống nước. Chỉ cần có lần đầu tiên thì còn sợ gì không có lần thứ 2, thứ 3.



Rất nhiều người bại hoại cũng như thế này mà bắt đầu.



Lý Trị Quốc vốn cũng muốn mời Trương Nhất Phàm ăn một bữa cơm. Từ sau khi đến Cục Giao thông, hai người vẫn chưa lần nào trao đổi một cách vui vẻ. Vì thế gã đưa ánh mắt hướng về Trương Nhất Phàm dò hỏi. Trương Nhất Phàm khẽ cười:



-Thật sự ngại quá, tối nay tôi bận, chắc hẹn lại khi khác vậy!



Khi khác?



Có là đồ ngốc cũng hiểu đây là một câu từ chối, Lâu Thành Tựu thở dài trong lòng. Xem ra Trương Nhất Phàm này quả nhiên khó đối phó. Tuy nhiên, thấy Lý Quốc Trị do dự khiến gã không khỏi hy vọng.



Gã liền suy nghĩ, sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, gã sẽ dò hỏi ý Lý Tri Quốc một lần nữa xem sao.



Đoàn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, mặt đường bắt đầu cứng lại, đội ngũ kỹ thuật đang khẩn trương tiến hành. Trương Nhất Phàm quan sát họ rất kỹ, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, tất thảy từng bước từng bước không xảy ra vấn đề gì.



Ban đầu là do Lâu Thành Tựu muốn tung ra chiêu bài xây dựng nên một công trình uy tín, nên không có chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình. Tất cả đều theo bản vẽ và tiêu chuẩn mà chấp hành, bởi vậy cũng không sợ lãnh đạo phát hiện ra vấn đề. Gã chỉ vào con đường đang được trải:



- Chủ tịch Trương, chất lượng của đội ngũ kỹ thuật của chúng tôi không kém đâu, chẳng những có tốc độ mà còn có chất lượng tuyệt đối có thể bằng ba đội.



Trương Nhất Phàm biết rằng trong lòng gã không phục, nên chỉ mỉm cười nói:



- Nếu phối hợp giữa kiến thức quản lý và kỹ thuật tốt hơn chút nữa công ty của anh sẽ có thể đạt tiêu chuẩn.



Nói điều này Trương Nhất Phàm đã rờ trúng nỗi đau của gã, Lâu Thành Tựu xuất thân từ một nông dân ít học hành, quản lý cái gì chứ? Thật ra cũng chỉ là dẫn dầu một đám người mà đi lăn lộn thôi.



Đương nhiên chuyện ăn bớt, ăn xén nguyên vật liệu trước kia hắn cũng làm không ít, vì tiền thôi! Người làm ăn ai không ham?



Thấy lãnh đạo thẳng thắn nói, Lâu Thành Tựu liền cười ha hả:



- Hóa ra Chủ tịch Trương là chuyên gia, liếc mắt một cái là nhìn ra khuyết điểm của tôi rồi, về điểm này tôi cam đoan sẽ lập tức sửa, lập tức sửa.