Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 142 : Thục nữ cũng điên cuồng

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Ngày Hà Tiêu Tiêu quay về là mùng hai tháng mười. Bây giờTrương Nhất Phàm còn phảiđi gặp một người.



Cô ấy chính là Thẩm Uyển Vân người muốn chiếm giữ một nửacủa hắn. Hiện tại Thẩm Uyên Vân được điều vềtờNhật Báo của tỉnh, đảm nhiệm chức Phó tổng biên tập. Thời điểm chính thức đi làm là sau ngày mười một.



Nhận được điện thoại củaTrương Nhất Phàm, giọng nói của Thẩm Uyển Vân thật dễ nghe, cười hi hi:



- Đồ vô lương tâm, tối hôm qua làm gì mà không gọi điện cho người ta thế? Làm hại người ta cả đêm trằn trọc không ngủ được, nửa đêm ngồi dậy chơi trò chơi.



Tâm trạng của Trương Nhất Phàm hôm nay vô cùng tốt, hứng thú cũng cao. Nghe lời nói của Thẩm Uyên Vân xong, không một chút bất ngờ.Cô ta hả! Thật nhìn không ra, đeo kính nhìn có vẻ vô cùng thùy mị, nhưng khi nói chuyện thì thường không chịu thua thiệt ai.



Thật may chỉ là chơi trò chơi, không phải là trò tự sướng một mình.



Lẽ nào làm phóng viên, đều phải rèn luyện như thế này? Trương Nhất Phàm không khỏi nhớ tới Dương Mễ cô gái hư hỏng đó. Dương Mễ mang lại những ấn tượng không tốt cho Nhất Phàm, nó đã định hình trong đầu của Trương Nhất Phàm rồi.



Tối qua cùng Tiểu Phàm, đó mới gọi là yêu nghiêm túc, hai người đã hôn nhau nồng nhiệt, giống như xuyên qua ngàn năm, trải qua vài thế kỉ dài.



- Sao lại không nói lời nào?



Giọng nói dễ nghe của Thẩm Uyển Vân lại vang lên, hình như đang chờđợi câu trả lời của Trương Nhất Phàm.



- Anh đang nhớem đây!



Trương Nhất Phàm trả lời nhẹ nhàng, trên đường phố truyền đến một trận còi xe, hai đầu dây điện thoại xuất hiện một loại âm thanh kỳ diệu, lời nói này của Trương Nhất Phàm một nửa là thật, một nửa là giả.



Hắn không phải là loại người vô tình vô nghĩa. Mặc dù giữa hắn và Thẩm Uyển Vân xảy ra hơi bất ngờ, nhưng sự việc đã rồi, làm một người đàn ông, không có lí do gì phải khiến người con gái thầm mến mình lại đợi thêm mười năm nữa.



Nhiêm vụ quan trọng của người đàn ông là gánh vác sự hưng thịnh và diệt vong trên thế giới, cũng như là gánh vác sứ mệnh mang lại cho người phụ nữnhững niềm vui niềm hạnh phúc. Tại sao nói làm người khó, làm người đàn ông càng khó khăn hơn? Chính là đạo lý này.



Thẩm Uyển Vân nở nụ cười vui vẻ, cười đến mức rạng rỡ như thế đấy.



Đối với người phụ nữ, không có gì hạnh phúc hơn khi nghe người yêu dấu của mình ca tụng mình đẹp cả. Ở đầu dây bên kia, Thẩm Uyển Vân như mở cờ trong bụng, đẹp không sao tả xiết.



Cô liền mỉm cười duyên dáng nói:



- Nghĩ đến người ta thì lại đây, em ở phòng 2514, khách sạn Lăng Vân.



- Anh có nghe hay không? Là yêu em một đời đó!



Thẩm Uyển Vân lặp lại một câu.



Bó tay, con nha đầu này chọn số phòng cũng chọn số có ý nghĩa thế này, chẳng lẽ cô ta biết mình sẽ đến tìm cô ta?



Không lái xe mà trực tiếp gọi một chiếc xe đến thẳng khách sạn Lăng Vân.



Dù sao trương Nhất Phàm ở tỉnh cũng nhiều năm rồi,biết rằng nó là một khách sạn năm sao hiếm hoi, số 168, đường Lăng Vân.




Tiếp đó cô dựa sát vào hắn, ôm chặt lấy Trương Nhất Phàm.



- Xin lỗi! Anh không giận chứ?



Trương Nhất Phàm ôm lấycô, lúc này mới nhắc tới mục đích của hôm nay đến đây. Thực sự còn có chuyện muốn cô ta làm!



Lấy quần áo phía dưới giường, cầm ra một phong thư. Ở đây cómột ít tài liệu và bằng chứng về việc Lôi Đình nhận hối lộ mà Hồ Lôi đưa cho hắn. Vốn dĩ những tài liệu này, Hồ Lôi muốn mình đi tìm người xác minh.



Trương Nhất Phàm nhìn một chút, cảm thấy tự mình ratay tương đối tốt. Bây giờ tỉnh Tương có ba thế lực, ngoài Lĩnh Nam Trương gia, còn có Thẩm gia, Phương gia.



Thế lực của Thẩm gia vàPhương gia ở tỉnh Tương là ngang ngửa nhau.Hôm qua Trương Nhất Phàm cân nhắc đến nửa đêm, cảm thấy nên lợi dụng thế lực của Thẩm gia, đả kích khí thế của Chu Chí Phương ởĐông Lâm một chút.



Đương nhiên, trong đó có một ít tư lợi của bản thân hắn, nhưng bối cảnh hiện tại không lợi dụng thì có phải là hơi phí hay sao? Chu Chí Phương là thành viên thuộc phe Phương.Bất luận như thế nào? Nếu Thẩm gia hành động một tí, Phương gia cũng tự nhiên muốn hành động theo.



Chỉ cần hai nhà bọn họ có xung đột, Lĩnh Nam Trương gia ở tỉnh Tương sẽ trở thành người hợp tác tốt nhất của họ. Bất luận ai tiến ai lui, mọi người của phe Trương cũng sẽ không thiệt thòi.



Giữa ba phe này, nếu không liên kết thành một liên minh hùng mạnh thì anh tôi đối địch nhau,âm thầm ganh đua. Cứ kéo dài như vậy, mãi không phân thắng bại, cuối cùng cũng trở thành cục diện ba phe đối đầu nhau.



Quả thật, Lôi Đình cũng không đáng hận như vậy. Trương Nhất Phàm chỉ là mượn cơ hội này cân bằng mối quan hệ bên trong một chút, cũng coi như là giúp bố một tay đi! Bởi vì sau một năm lại có một lần tuyểncử mới, mỗi một vị trí đều có quan hệ đến lợi ích của cảba nhà.



Mặc dù bản thân không có khả năng nhúng tay vào chuyện ở tỉnh, Trương Nhất Phàm vẫn muốn tìm hiểu dò xét trước khi hành động, thử thăm dò một chút phản ứng của phe Thẩm và phe Phương.



Giải quyết xong chuyện Lôi Đình, Nhâm Thiết Lâm dám chắc có thể gắng được, rốt cuộc Đường Vũ có thể tiến thêm một bước nữa, đây là kế hoạch của Trương Nhất Phàm.Sau khi đem những tài liệu này đưa cho Thẩm Uyển Vân. Hắn vỗ vỗ vào tấm thân trơn bóng của Thẩm Uyển Vân :



- Bà hai, việc này giao cho emnhé!



Thẩm Uyển Vân rút tài liệu ra xem, gật gật đầu



- Không thành vấn đề! Chỉ cần ông xã thích, Vân Nhi sẽ làm hết mình.



Sau đó cô liền ngẩng đầu lên,



- Hôn em đi nào.



Ừ,Trương Nhất Phàm hôn lên trán cô một cái thật mãnh liệt.



- Ngày mai anh phải về Thông Thành rồi, có tin gì mới thì gọi cho anh nhé.



- Hả? Nhanh như vậy sao?Em còn chưa ăn đủ mà! Tối hôm nay phải làmthâu đêm thôi!



Thẩm Uyển Vân cười ôm cổ Trương Nhất Phàm nũng nịu.



Trương Nhất Phàm buồn bã nhìn cô, không thể nào, lại làm thâu đêm à? Từ sau khi ra mặt, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi mà, như vậy đi, đợi bọn họ giúp đỡủng hộ, chúng ta sẽ làm thâu đêm, mang những thằng cha cợt nhả đó đi xử lý!