Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 155 : Mộng cũ trùng viên

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Hai người đợi ở bên ngoài ước chừng một tiếng, vẫn không nhìn thấy hai người trong phòng đi ra.



Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu, cười trêu:



- Liệu hai người họ có tình cũ bùng phát. Biết đâu lại làm thật?



Hà Tiêu Tiều liền đấm cho hắn một cái:



- Anh nói gì vậy?



Thực ra trong lòng Hà Tiêu Tiêu có thể gọi là buồn vui lẫn lộn, tâm sự gì cũng có, mẹ và người tình cũ hai mươi năm trước gặp mặt, ba ở dưới suối vàng nếu biết được, không biết sẽ nghĩ gì?



Tâm trạng mâu thuẫn, lại khiến Hà Tiêu Tiêu khó xử, ba mặc dù đã qua đời, mẹ mới có bốn mươi ba tuổi, bản thân mình không thường xuyên ở bên mẹ, nếu để mẹ cô đơn đến già, phải chăng là có chút tàn nhẫn?



Trương Nhất Phàm tỏ ra là đột nhiên nhớ đến một việc, liền nói với Hà Tiêu Tiêu:



- Anh đi trước đây, đợi chú Đổng ra, mọi người tự bàn bạc nhé!



Hà Tiêu Tiêu thấy lạ nhìn hắn, cũng không nói lời nào.



Trương Nhất Phàm vừa đi thì cửa nhà Hà Tiêu Tiêu mở ra, chú Đổng từ trong phòng đi ra, lại không nhìn thấy Trương Nhất Phàm, liền hỏi lái xe của mình:



- Cậu ta đâu rồi?



- Bí thư Đổng, cậu ấy vừa nói có chuyện gấp, đi trước rồi.



- Tên xảo quyệt.



Chú Đổng không làm sao được lắc lắc đầu, nghi ngờ động cơ rời đi của Trương Nhất Phàm.



Lúc đó, Hà Tiêu Tiêu vào phòng, gọi tiếng mẹ



Chú Đổng nhìn thấy cô gái này, trong lòng có cảm giác ấm áp. Tuổi tác của con gái Liễu Mỹ Đình và Đổng Tiểu Phàm cũng không chênh nhau nhiều. Ông ấy liền hỏi Liễu Mỹ Đình đang ngồi trên ghế sofa vẻ mặt ngại ngùng:



- Đây là con gái em à.



Liễu Mỹ Đình gật gật đầu:



- Tiêu Tiêu, mau chào bác đi.



- Cháu chào bác Đổng!



Hà Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, biết đâu vài ngày nữa lại gọi ba thì sao. Mà đâu có biết người đàn ông này đối với mẹ mình là thật hay giả, nói thật lòng là mẹ ít nhiều cũng hận người đàn ông này.



Rốt cuộc ông ta có gì quyễn rũ chứ? Khiến cho mẹ mình nóng ruột nóng gan suốt hai mươi mấy năm?




- Cái gì? Chủ tịch huyện Trương phải chuyển đi à?



Liễu Mỹ Đình vốn dĩ cũng có cảm tình với Trương Nhất Phàm, chỉ là cô ấy luôn lo lắng cho chuyện của con gái. Bởi vì Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm gần nhau quá, sợ con gái lại dẫm lên vết xe đổ của mẹ, do đó cũng rất quan tâm đến nơi ở của Trương Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



- Cô Liễu, ngày kia cháu phải đi rồi.Nhà đó đã trang hoàng gần xong rồi, mặc dù cô đơn giản nhưng cô cũng nên chuyển qua đó, nếu không chú Đổng lại mắng cháu.



Liễu Mỹ Đình liền nhìn Đổng Chính Quyền, ý như muốn hỏi ý kiến của ông ấy, đã hơn hai mươi năm rồi, Liễu Mỹ Đình vẫn như ngày nào quan tâm đến người đàn ông này, có thể thấy Đổng Chính Quyền có vị trí quan trọng thế nào trong lòng cô ấy. Trương Nhất Phàm thậm chí nghi ngờ, ba của Hà Tiêu Tiêu cả đời bị cắm sừng, đến chết vẫn không biết là trong đời vợ mình có câu chuyện tình sử như thế.



Đợi ba người ăn cơm xong, Đổng Chính Quyền liền gọi Trương Nhất Phàm ra ngoài:



- Hai mẹ con họ, bây giờ chú không thể đưa đi được, cuộc sống sau này, cháu phải quan tâm nhiều một chút.



- Đương nhiên rồi, nếu chú không nói, cháu cũng quan tâm, chú yên tâm đi.



Trương Nhất Phàm nghĩ một chút:



- Cái này gọi là bạn bè bình thường giúp đỡ nhau một chút.



Đổng Chính Quyền suy tư một lúc:



- Hay là bảo họ đến Đông Lâm đi, cháu nghĩ cách đến Đông Lâm mua một cái nhà.



- Thế thì tốt quá.



Trương Nhất Phàm đoán là chú Đổng đến thành phố Đông Lâm thuận lợi hơn, hắn liền vui vẻ đồng ý.



Lúc gần đi, Đổng Chính Quyền kéo hắn:



- Thằng quỷ, không được bắt nạt Hà Tiêu Tiêu. Mặc dù cô ấy không phải là con gái chú, nhưng chú cảm thấy có duyên với cô bé đó, mặc dù cô ấy là con gái duy nhất của Mỹ Đình, chú có trách nhiệm đối xử với nó tốt một chút.



- Haha…Chú không sợ cháu nói với Tiểu Phàm à?



Thấy chú Phàm uy hiếp mình nên Trương Nhất Phàm cũng ăn miếng trả miếng.



Quả nhiên Đổng Chính Quyền liền trừng mắt:



- Nếu chuyện này Tiểu Phàm biết được, sau này đừng hòng bước vào nhà chú.



- Haha…



Trương Nhất Phàm cười, hai người đàn ông dường như hiểu ý nhau.