Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 160 : Tìm vệ sĩ
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Ngày hôm sau lúc mở hội nghị thường vụ, khi nói đến chuyện của đội cảnh sát giao thông, Trương Nhất Phàm thể hiện thái độ rõ ràng, dứt khoát trình bày quan điểm của mình. Hắn đã vạch ra sai phạm trong quá trình thi hành chấp pháp để phát sinh khiếm khuyết và chuyển giao quyền lực, đây là lần phát biểu chính kiến đầu tiên của Trương Nhất Phàm trong hội nghị thường vụ.
Mặc dù có những người hy vọng Trương Nhất Phàm sớm bị loại, nhưng cũng không thể ngờ đường đường là một Chủ tịch huyện mà thiếu chút nữa đã bị đánh trên đường, điều này thật là hơi quá. Lúc Trương Nhất Phàm nói ra làm cho Vương Bác mặt đỏ bừng lên, gã không nghĩ Trương Nhất Phàm vừa tới không lâu đã phát sinh sự việc này, thân hắn làm Cục trưởng Cục Công an cũng đã bị mất mặt.
Trương Nhất Phàm đã phát sinh nghi ngờ sự chấp pháp đối với đội cảnh sát giao thông, tự nhiên cũng sẽ nói bóng gió đến năng lực của những công an rồi cảnh sát nhân dân. Bí Thư huyện ủy đương nhiên cũng không thể ngồi yên ở đó. Dù sao Trương Nhất phàm cũng là chủ tịch của một huyện, gặp phải chuyện này nếu như chính mình không nói năng gì thì cũng không ổn.
Chuyện này phát sinh, nếu là một người dân bình thường, sự tắc trách của đội cảnh sát giao thông là không thể nghi ngờ nhưng đối tượng lại là Trương Nhất Phàm. Bí thư huyện ủy đập bàn hướng về phía Vương Bác:
- Đối với những chuyện như thế này nhất định phải nghiêm túc xử lý, phải truy cứu trách nhiệm của đương sự. Đồng chí Vương Bác, tôi muốn xem các anh phát biểu về chuyện này một chút, hãy viết kiểm điểm gửi lên trên.
Vương Bác là người của Trịnh Mậu Nhiên, ông ta nói như vậy đương nhiên là muốn cho Trương Nhất Phàm một chút ấn tượng về sự công bằng, công chính. Trương Nhất Phàm đến huyện Sa, rất nhiều người đang âm thầm xem cách hắn đối nhân xử thế. Đương nhiên có rất nhiều người đố kỵ, nhưng cũng có những người muốn gần gũi hắn.
So sánh với phó bí thư Hoàng Vệ Hoa, hắn nghĩ nếu mình là Trương Nhất Phàm có thể nói liên thủ thì sẽ tranh thủ được rất nhiều lợi ích ở trong hội nghị thường vụ này.
Vì thế sau khi hội nghị kết thúc, Phó bí thư Hoàng liền đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Hoàng, ngồi đi.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết hắn tới đây là có dụng ý gì, bởi vì bản thân hắn đã đến đây được hơn nửa tháng rồi mà từ trước đến nay vẫn chưa từng phát biểu trong hội nghị. Hôm nay đột nhiên hắn lại châm ngòi pháo vào Đội cảnh sát giao thông, Hoàng Vệ Hoa thấy chuyện này có chút thú vị đây.
Trương Nhất Phàm có lẽ không biết Vương Bác là người của Bí thư Trịnh, nhưng trong lòng những người khác đều biết rõ ràng, cho nên ngòi pháo của Trương Nhất Phàm chĩa vào cũng coi như là chĩa vào Bí thư Trịnh.
Tần Xuyên rót trà rồi đi ra, Hoàng Vệ Hoa mỉm cười nói:
- Không hổ là người trẻ tuổi! Nói chuyện rất có lực sát thương.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tôi chỉ theo luật mà làm, còn cái thái độ diễu võ giương oai ấy mà không dẹp đi, sợ khó có thể khiến người ta cảm thấy yên lòng.
Rốt cuộc vẫn là người còn trẻ, vẫn còn hơi non một chút. Hoàng Vệ Hoa nói thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không hề có biểu lộ gì, vẫn cười nói vui vẻ:
- Chủ tịch huyện Trương, cậu chỉ cần nói về sau cần cái gì, cứ nói với lão Hoàng này, chỉ cần việc có thể làm được thì tôi tuyệt đối nghiêm túc.
- Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho người dẫn cậu đi làm thủ tục.
Trương Nhất Phàm gọi Tần Xuyên:
- Ông dẫn anh ta đi làm thủ tục, nói là lái xe của tôi đã tuyển.
Tần Xuyên nhìn nước da ngăm đen, liếc mắt một cái, lập tức trả lời:
- Tốt, mời đi theo tôi!
Đợi Liễu Hải đi khỏi, Đường Vũ vội vàng hỏi:
- Anh Phàm, nếu cần bọn em đến đây thì hãy gọi bất cứ lúc nào.
- Không nghiêm trọng như vậy. Nhưng thật ra, cậu phải làm việc cho tốt. Tranh thủ lăn lộn thêm vài ba năm sẽ lên làm Cục trưởng.
Không ngờ Đường Vũ lại ngượng ngùng:
- Tôi thế này làm sao có thể lên được cấp Sở cơ chứ. Được như ngày hôm nay cũng là nhờ quan hệ của anh, nếu không thì chắc vẫn còn đứng hít khí trời ở thị trấn Liễu Thủy đó.
Đối với sự đề bạt của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ nào có thể không để trong lòng? Nếu không phải là Trương Nhất Phàm thì làm gì mà gã có được sự thăng tiến nhanh chẳng khác gì như tốc độ bắn hỏa tiễn.
Nói xong với Đường Vũ, Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi:
- Chuyện mỏ tham phải tự mình xử lý không được bán nó. Hiện tại, huyện Sa muốn đầu tư vào bất động sản cũng là một ý tưởng không tồi đâu.
Hồ Lôi liền cười nói:
- Em đang có ý tưởng này, không biết có thể lồng vào hay không.
Trương Nhất Phàm bảo:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi. Tối nay không trở về Thông Thành nữa, các cậu ở lại đây!