Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 166 : Người đẹp duyên dáng
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Tiêu Tiêu chỉ chơi ở huyện Sa hai ngày, sau đó tới Hải Nam.
Trương Nhất Phàm lần đầu cảm thấy sự bất tiện khi ở khách sạn, hắn cân nhắc muốn tìm cho mình một căn phòng khác. Bây giờ ở huyện Sa không được tự do như ở Thông Thành, nhất cử nhất động của mình đều rơi vào tầm ngắm của người khác. Trương Nhất Phàm quyết định tìm cho mình một nơi yên tĩnh.
Trương Nhất Phàm chẳng thể ngờ tới, trong tình cảnh này hắn lại gặp lại Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên vẫn xinh đẹp như thế, dáng người cao ráo, mặc một bộ vest màu đen, rất phong cách. Bên trong bộ tây phục là đồ lót trắng thêu hoa, cổ không đeo trang sức, trông cô thanh thoát hệt như đóa hoa súng xinh đẹp.
Lúc nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên, là lúc đang ở khu thương mại mà Liễu Hải đã thuê, đây là một trong số ít khu mua sắm có thang máy.
Tòa nhà này có mưới tám tầng, Trương Nhất phàm đang ở tầng mười. Phòng vừa mới sửa sang xong, có thể vào ở ngay, ở đây có thể tránh được những phiền phức. Trương Nhất Phàm vừa bước ra khỏi thang máy thì đụng phải Liễu Hiểu Hiên.
Hai người đều rất ngạc nhiên, mỉm cười với nhau, hỏi thăm nhau mấy câu.
Bên cạnh Lưu Hiểu Hiên cũng là một mỹ nữ nhan sắc không hề thua kém, cô ta đeo kính đen, khuôn mặt trắng mịn không tỳ vết, thật là trùng hợp, cả hai đều mặc trang phục màu đen, lại cao ngang nhau. Nhưng rõ ràng ở cô gái đó toát ra một vẻ rất tây, rất thời thượng.
Điểm khác biệt với Lưu Hiểu Hiên, chính là khuôn mặt cô ta lạnh như băng, chẳng có lấy một nụ cười, thật giống với khuôn mặt của một kẻ cả đời bị người ta đòi nợ. Thấy Lưu Hiểu Hiên cùng Trương Nhất Phàm chào hỏi nhau, cô ta lạnh lùng nói,
Các người cứ nói chuyện, tôi đi trước đây.
Nói xong, cũng chẳng thèm để ý đến ai, một mạch tiến thẳng vào căn phòng đối diện.
Cái cô này thật kỳ lạ! Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trương Nhất Phàm. Lưu Hiểu Hiên cười với hắn,
Thật ngại quá, cô ấy là như vậy thấy. Mới từ nước ngoài về, còn chưa quen với nhiều thứ ở đây, cả ngày mặt lạnh băng như thế đấy.
- Ồ!
Quả đúng như Trương Nhất Phàm nghĩ.
Tại sao anh lại ở đây?
Lưu Hiểu Hiên rất ngạc nhiên.
Câu này tôi hỏi cô mới phải.
Trương Nhất Phàm cười nói, chỉ căn phòng mà hắn thuê,
- Một ly cà phê.
Sau đó chẳng nói một câu nào nữa.
Vậy tôi cũng gọi một ly cà phê đi!
Lưu Hiểu Hiên nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ý muốn Trương Nhất Phàm lượng thứ. Trương Nhất Phàm chẳng thèm để bụng, bởi vì anh ta cũng thừa biết tính cách của Ôn Nhã rồi, hơn nữa cũng hiểu trong lòng Ôn Nhã đang không vui.
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, ai cũng vậy thôi, sao sống bình thường được, vì thế anh ta vẫy phục vụ,
- Ba cà phê nhé.
Điều khiến Ôn Nhã không ngờ đó là, Trương Nhất Phàm rất am hiểu về cách ăn đồ Tây, ở huyện Sa, rất ít người giống như Trương Nhất Phàm, rất am hiểu về nghi lễ và cách ăn của đồ Tây, hơn nữa Trương Nhất Phàm xem ra khá thuần thục, hiểu biết về vấn đề này. Vì thế cô hơi chút hoài nghi, Lưu Hiểu Hiên có thể bị anh ta lừa không? Gặp phỉa một tay Sở Khanh chuyên cưa gái.
Người như vậy có thể trở thành một chủ tịch huyện? Công tử bột thì làm sao cóthể được.
Cô ta đâu biết, Trương Nhất Phàm ăn đồ Tây thành thục như vậy, đều là do Đổng Tiểu Phàm hồi còn ở đại học đã nghiêm khắc dạy bảo. Ở điểm này, Đổng Tiểu Phàm quả là có con mắt nhìn xa trông rộng, hôm nay chẳng phải đã phát huy tác dụng rồi hay sao?
Trong cách dùng bữa của phương Tây, người phương Đông chúng ta rất dễ làm trò cười, Đổng Tiểu Phàm trước đây từng ra nước ngoài nhiều lần, tất nhiên quen với việc dùng dao dĩa.
Ăn xong bữa cơm này, cái nhìn của Ôn Nhã với Trương Nhất Phàm đã có chút thay đổi. Ít nhất hắn ta không giống với bọn nhà giàu mới nổi, hoặc bọn quan chức thùng rỗng kêu to. Hắn ta cũng có khí chất, mà cái đó không thể giả bộ được.
Mục đích về nước lần này của Ôn Nhã là vì giúp cha kiện tụng, đền đáp công ơn, cô ta tuyệt đối không tin cha mình tham ô nhận hối lộ, ông bị oan. Ôn Nhã là cô gái tính tình cao ngạo, cô ta càng tin tưởng vào khả năng của mình, nhất định sẽ rửa sạch tội cho cha.
Lúc sắp đi, Ôn Nhã đưa tay phải về phía Trương Nhất Phàm.
Xin chào! Tôi là Ôn Nhã!
Đây là câu thứ hai mà Ôn Nhã nói với Trương Nhất Phàm, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
Tôi là Trương Nhất Phàm! Rất vui được quen biết cô.
Hai người bắt tay, lắc tay hai cái, nắm không quá chặt, tuyệt đối không phải cái kiểu kéo tay con gái nhà người ta, nắm tay lâu quá không tránh khỏi lộ ra bản chất quỷ háo sắc.
Sự xuất hiện của Ôn Nhã, khiến Trương Nhất Phàm tự nhiên thấy rất hứng thú với vụ án tham ô nghiêm trọng của chủ tịch huyện. Có lẽ bắt đầu từ cô ta, sẽ có thể tìm ra những khe hở trong mạng lưới khổng lồ phức tạp này.