Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 18 : Kế hoạch đại nhảy vọt

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


Chịu đựng một tuần, cuối cùng Trương Nhất Phàm không chịu nổi nữa, nhất quyết đòi xuất viện. Viện trưởng Liễu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò Đổng Tiểu Phàm, bắt Trương Nhất Phàm phải chú ý nghỉ ngơi, không được cố sức quá, nếu có biểu hiện bất thường, ngay lập tức phải đến bệnh viện.



Đổng Tiểu Phàm buộc lòng phải nhận lời, nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: sau khi xuất viện xong, hắn sẽ không còn là việc của mình nữa, hơn nữa mình cũng không thể ngày nào cũng đến vùng ngoại thành này, nếu cha biết, ông ấy sẽ nhốt mình lại mất.



Sau khi xuất viện, Trương Nhất Phàm lập tức triệu tập một cuộc họp, hắn nóng lòng muốn biết tiến độ của công trình, nắm được tình hình mới nhất. Trần Trí Phú, Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm, Trưởng phòng tài chính Tưởng Trung Hoa, Lý Phú Cường, Chung Tiểu Ấn, Lý Tử Cường…những nhân vật quan trọng của Thị trấn Liễu Thủy đều có mặt đông đủ.



Từ lúc Trương Nhất Phàm nhấn mạnh trong cuộc họp lần trước, đi họp không được đến muộn, không được phép nghỉ, không ai dám dây dưa nữa. Mọi người tập hợp trong phòng họp cán bộ, Trần Trí Phú phát biểu vài câu, sau đó đi thẳng vào chủ đề chính.



Sau đó các bộ phận lần lượt báo cáo tiến độ làm việc, bắt đầu từ Phó Bí thư, trình bày sự phát triển của công trình kênh Thông Tế. Lưu Thiên Lâm thấy Trần Trí Phú ngồi cạnh Trương Nhất Phàm, liền nói nhanh.



- Vừa qua liên tục ba tháng trời không mưa, đúng là cơ hội tốt để thi công. Nhưng có người lại thấy khó chịu với khoản tiền dành cho công trình, cứ lần lữa mãi, đến nỗi tiến độ công trình bị chậm lại. Đáng lẽ ngày mười hai thuốc nổ phải được đưa đến, nhưng lại trì hoãn năm ngày sau mới đưa đến, cho nên nửa tháng vừa qua, tiến độ công trình không tốt lắm.



Phó Bí thư Lưu thường ngày rất ít khi thể hiện tiếng nói của bản thân trong cuộc họp, mọi khi ông ta đều rất ôn tồn. Nhưng hôm nay, ngay trước mặt tất cả các cán bộ thị trấn, ông ta lại chĩa mũi nhọn vào phòng Tài vụ.



Tưởng Trung Hoa nghe xong, cắn răng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Lâm, tên xấu xa, lão giảo hoạt, việc này mình đã báo cáo cho Trương Nhất Phàm trước rồi mới quyết định, không ngờ hắn lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy trong cuộc họp, thật quá nham hiểm!



Đáng lẽ chuyện tiến độ của kênh Thông Tế là do Trương Nhất Phàm tự tay quản lý, nhưng không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy. Trần Trí Phú luôn luôn ở phía sau đôn đốc quần chúng, cung cấp nhân lực, vật lực tiếp tế cho đội thi công, không còn thời gian cho việc khác. Vì thế, Trương Nhất Phàm liền giao trọng trách cho Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm.



Sau khi Lưu Thiên Lâm tiếp nhận, không biết là do phương pháp quản lý có vấn đề, hay là do đôn đốc nhân lực không tốt mà tiến độ thi công có phần không được như trước. Chuyện phòng Tài vụ đánh mất một trăm ngàn vẫn giấu Trương Nhất Phàm, nhưng Lưu Thiên Lâm vẫn nói ra ở đây.



- Có chuyện này ư?
- Anh đi trước đi!



Ra khỏi văn phòng Chủ tịch thị trấn, Tưởng Trung Hoa lau mồ hôi, thầm mắng: Lưu Thiên Lâm thực khốn kiếp, vì chuyện lần trước khi xuống nông thôn chưa đưa tiền ngay cho gã, vậy mà gã lại giậu đổ bìm leo, mượn cơ hội đả kích mình? Tưởng Trung Hoa liền cân nhắc trong lòng, liệu có nên nói ra gốc gác của Lưu Thiên Lâm hay không?



Tưởng Trung Hoa đi rồi, vẻ mặt Trần Trí Phú vô cùng lo lắng nói:



- Nhất Phàm này, đã liên tục ba tháng trời không có mưa, nước sông Liễu Thủy cơ bản đã khô cạn, đập nước Trương Gia để đảm bảo cung cấp nước cho thị trấn cho nên việc tưới tiêu cho hạ lưu sẽ gặp vấn đề. Chúng ta chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó là sớm hoàn thành kênh Thông Tế một chút. Việc này có thể xin chỉ thị ở trên huyện, xin trợ giúp được không?



Trương Nhất Phàm nằm bẹp ở bệnh viện gần mười ngày, không nghĩ rằng sau khi xuất viện lại trở nên như thế này. Hắn cứ nghĩ rằng ít nhất công trình cũng đã hoàn thành được một nửa, nhưng thực tế lại nằm ngoài dự liệu của hắn.



Một công trình như vậy, không có sự hỗ trợ của máy móc, hoàn toàn dựa vào sức người, so với giải pháp ban đầu cũng không có gì khác. Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc lâu, mới quyết định nói:



- Bí thư Trần, là lãnh đạo thị trấn, là quan phụ mẫu của thị trấn Liễu Thủy, chúng ta không thể chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của huyện, càng không thể mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn đều giơ tay đầu hàng. Chuyện của chúng ta, chúng ta phải tự mình giải quyết. Về mặt nhân lực phải nhờ anh tiếp tục cố gắng, chỉ cần là người của thị trấn Liễu Thủy, ai có thể giúp đỡ được thì đều phải cố gắng!



- Còn nữa, từ ngày mai, tất cả các cán bộ thị trấn, các cán bộ thôn đều phải mang theo người của mình, làm việc suốt đêm. Tôi không tin không thể làm nổi mười dặm kênh dẫn nước. Theo tin từ huyện, công trình ở Tế Châu bên kia đã hoàn thành hai phần ba, chỉ mấy ngày nữa là có thể dẫn nước qua Tế Châu. Tuy công trình của chúng ta lớn hơn bọn họ, nhưng chúng ta cũng không thể để bị rớt lại phía sau quá xa được!



- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy!



Trần Trí Phú gật gật đầu, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ. Áp lực thật không nhỏ! Chiến thuật sử dụng nhân lực của Trương Nhất Phàm như vậy khiến ông ta có cảm giác nhớ lại thời kỳ đầu của kế hoạch đại nhảy vọt.