Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 189 : Giải cứu lưu hiểu hiên

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trương Nhất Phàm gật đầu:



- Được rồi! Nếu đã như vậy tôi chỉ có thể liều mình một phen cùng các vị vậy.



Có một thị trấn G nọ, một ông già đáp chuyến xe khách đến thị trấn G để thăm người thân, sau khi lên xe, trên đường đi mọi người không ngừng hỏi người nữ soát vé:



- Đồng chí, đã tới thị trấn G chưa?



Cô đáp:



- Chưa đến!



Một lát sau, mọi người lại hỏi:



- Này, tôi hỏi nữ đồng chí nhé, đã đến thị trấn G chưa?



Người nữ bán vé nói:



- Vẫn chưa đến!



Mấy phút sau, mọi người lại hỏi:



- Đồng chí à, tôi ngồi lâu như vậy rồi sao vẫn còn chưa tới thị trấn G vậy?



Người bán vé bực mình nói với mọi người:



- Các người kêu gì chứ, chẳng lẽ tới thị trấn G rồi tôi lại không gọi mọi người sao, thật là…



Câu chuyện cười của Trương Nhất Phàm khá văn nhã, không quá phơi bày câu chữ, ngôn ngữ cũng không có gì thô tục, nhưng khiến cho mọi người đều mỉm cười.



Chân của hắn vừa bị người ta đá một cái, Lưu Hiểu Hiên đang bĩu môi, ánh mắt dường như vẫn còn có chút trách móc. Giống như đang nói anh cùng một giuộc với bọn họ sao?



- Được thôi! Cán bộ lãnh đạo huyện Sa các cậu đều là cao thủ, khiến cho Lưu đại mỹ nữ chúng ta cười đến như vậy cơ mà. Chủ tịch huyện Trương à, anh khá lắm!



Thư ký Thư khen ngợi Trương Nhất Phàm, ánh mắt lại dừng lại trên mặt Lưu Hiểu Hiên.



Lưu Hiểu Hiên lúc này mới mỉm cười, bộ dạng có chút mê người. Mọi người lại nhìn đến ánh mắt thư ký Thư, trong lòng lại có vài phần khẳng định.



- Tiếp theo đến lượt của tôi rồi. Cuối cùng vẫn không thể khiến Lưu đại mỹ nhân ra tay trước được! Vậy tôi xin kể một đoạn, mọi người phải cười đấy nhé, nếu không sẽ bị phạt ba chén.



Thư ký Thư chỉ vào mọi người, giọng điệu pha chút ra lệnh.



Trương Nhất Phàm liền cười thầm: kiểu cười gượng ép như thế này còn không bằng đừng nói nữa, mọi người cười thoải mái không phải hay hơn sao? Nhưng dù sao người ta cũng là Trưởng ban thư ký Thành ủy, vậy nên hắn không nói, những người khác cũng nể mặt mà im lặng.



Một cô gái bước lên xe bus, trên tay cầm một bình sữa tươi. Lúc xe bus đi đến một trạm xe lớn, người càng lúc càng nhiều, chen chúc chật chội đến mức không có chỗ để mà thở nữa.



Chỉ một lát sau, lọ sữa tươi cô gái cầm bị nhiều người chen chúc đụng phải, sữa tươi vương ra dính đầy trên tất chân của cô. Cô giận dữ nói:



- Đáng ghét! Đừng chen nữa, sữa của tôi đều bị vương ra ngoài hết rồi này.




Trương Nhất Phàm vừa nhìn hàng hóa vừa trả lời:



- Cô đến rồi à?



Giọng điệu bình tĩnh, dáng vẻ điềm đạm.



- Tôi giúp anh chọn đồ!



Lưu Hiểu Hiên cũng không hề làm ra vẻ, nắm lấy chiếc giỏ trong tay Trương Nhất Phàm, giúp hắn chọn đồ ăn khuya.



- Buổi tối anh đều thức khuya làm gì vậy?



- Có khi xem công văn giấy tờ, lúc rảnh rỗi thì xem tin tức.



- Anh chăm chỉ như vậy, hèn chi tuổi vẫn còn trẻ mà đã làm đến chức Chủ tịch huyện này rồi. Anh xem những người làm cán bộ quan chức đó có kẻ nào không ham hưởng lạc đâu, anh có thể được xem là khác loài so với bọn họ. Nếu cán bộ đều giống như anh thì dân chúng được nhờ rồi.



Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:



- Mỗi người theo đuổi một mục tiêu riêng, mọi người cũng nên thông cảm với cách nghĩ của bọn họ.



- Vậy điều anh theo đuổi là gì?



Lưu Hiểu Hiên chọn được khá nhiều đồ, hàng hóa chất đầy trong giỏ, hai người vừa đi vừa tán gẫu.



- Nói như thế nào được nhỉ? Tôi cũng giống người bình thường, chẳng qua không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Làm cán bộ cũng thế, không làm cán bộ cũng thế, bất kể là làm chuyện gì đều làm sao cho đúng với lương tâm của mình là được. Cho nên bình thường làm việc vì quần chúng nhân dân cũng là niềm vui của tôi.



- Anh thật sự là một cán bộ quan chức hiếm có.



Lưu Hiểu Hiên cười rồi mang đồ đi thanh toán.



- Sao lại để cô thanh toán được? Nực cười quá.



Trương Nhất Phàm nóng nảy, chuyện này sao có thể chứ?



Lưu Hiểu Hiên giương mày lên:



- Sao vậy? Anh không coi tôi là bạn bè sao? Có chút tiền thôi, không phải là hối lộ.



Đúng là không tốn nhiều tiền lắm, hai trăm đồng, Trương Nhất Phàm cũng khó tranh luận cùng cô. Chỉ có điều lúc ấy Lưu Hiểu Hiên tự nhiên thật giống một người vợ đảm đang, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy hơi là lạ.



- Buổi tối cô ở đâu?



Hai người ra khỏi siêu thị, Trương Nhất Phàm hỏi.



- Không muốn ở khách sạn, hay về nhà của Ôn Nhã ngủ vậy! Cô ấy hôm ay không có nhà, giao lại chìa khóa cho tôi rồi.



Lúc hai người đi đường, không biết lúc nào Lưu Hiểu Hiên lặng lẽ khoác tay Trương Nhất Phàm, hai người cứ thế đi bộ trong đêm.