Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 193 : Định ăn quỵt chăng?

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Chính ở phòng bao bên cạnh, trong phòng có bảy tám người đang ăn cơm, chắc là ăn xong nhưng không muốn trả tiền đây.



Rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan đến vậy? Đã đòi ăn quỵt mà còn hống hách như vậy?



Vừa mới thôi, không khí trong phòng ăn hết sức sôi nổi mà ngay lập tức đã trở lên yên tĩnh.



- Điên thật, để ông đây ra xem thằng nào hống hách thế?



Hồ Lôi đòi xông ra nhưng đã bị Trương Nhất Phàm giữ lại.



Âm tỷ đặt chén xuống, nói:



- Để em đi xem thế nào.



- Anh đi với em.



Đường Vũ đứng dậy định đi ra cùng nhưng Âm tỷ đã ngăn lại:



- Không sao, nếu em không giải quyết được, anh hãy ra mặt.



Trương Nhất Phàm cũng có ý đó, trước khi làm rõ sự việc không nhất thiết là tất cả mọi người đều nhúng tay vào.



Có hắn - đường đường một Chủ tịch huyện ở đây, lẽ nào lại còn có người dám dở trò? Hơn nữa, Liễu Hải của bây giờ cũng không phải dễ bắt nạt, mấy tên nhãi ranh giở trò xằng bậy gã kiểu gì cũng chẳng bỏ qua.



Đường Vũ lại quay lại chỗ của mình, cả đám người không ai lên tiếng nói gì, Trương Nhất Phàm nâng chén rượu lên nói:



-Sao rồi? Gặp phải tý chuyện cỏn con này đã không giữ được bình tĩnh à?



- Đúng đó. Chẳng qua chỉ là vài tên nhãi ranh muốn ăn quỵt thôi mà.



Hồ Lôi cũng đã ngồi xuống, nhấc ly rượu lên uống.



Âm tỷ bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô ta chẳng muốn mấy tên khốn này phá hỏng nhã hứng của lãnh đạo, uống chén rượu cũng mất vui.



Vừa đặt chân vào phòng ăn, nhìn thấy mấy thanh niên mặt mày bặm trợm, kiểu ngồi ngang ngược vừa ngồi vừa hút thuốc. Đám người này vừa uống rượu xong nhưng không có ý định trả tiền, cũng chẳng có ý ra về, còn cố tình ngồi đợi ở đây thế này, chắc hẳn là muốn kiếm chuyện rồi.



Âm tỷ đã theo nghề này bao nhiêu năm qua, loại người nào mà cô ta nhìn không ra chứ?



Nhân viên phục vụ phòng ăn nhìn thấy Âm tỷ đến, nói bằng giọng tủi thân:



-Âm tỷ, bọn họ…bọn họ ăn xong rồi không trả tiền, lại còn đánh người.




Mấy tên run sợ như gặp ma quay sang nhìn Liễu Hải. Lần này không dễ ăn rồi, bảy người chúng dễ dàng bị một người đánh gục, thậm chí ít nhất có ba kẻ bị thương nặng, gãy cả xương.



Tên đầu đinh và tên đầu sư tử vẫn nằm rạp trên nền nhà, chưa có phản ứng gì, không biết sống chết ra sao.



- Bây giờ có thể thanh toán rồi chứ?



Liễu Hải bóp cổ tên kia, cười nhạt hỏi.



- Vâng, vâng…



Gã nói không nên lời, dùng tay chỉ vào cổ, Liễu Hải nới lỏng tay, đây là tên nhãi duy nhất không bị thương.



Khụ, khụ-Sau khi được Liễu Hải thả ra, gã lập tức ho liên hồi. Một lúc sau, hắn gằn giọng nói:



- Mày khá lắm, dám đánh người của Thanh Thủy Đường.



- Thanh Thủy Đường là cái giống gì?



Liễu Hải thắc mắc hỏi.



Mặt gã đỏ bừng lên, một Thanh Thủy Đường to lớn, hùng mạnh là vậy mà bị tên này gọi là cái giống gì. Xem ra tên này không bị ngốc mà bị điên. Phần lớn phố sá và cửa hàng ở huyện Sa này là do chúng bảo kê, thu tiền bảo kê theo tháng.



Nhất là các khách sạn, hàng ăn, tiệm rượu là những điểm thu phí chủ yếu của chúng. Hôm nay đến Duyệt Tân Lâu nguyên nhân chính cũng do chủ quán Duyệt Tân Lâu không đi nộp phí.



Tuy không phải kiểu xã hội đen như nước ngoài, nhưng Thanh Thủy Đường cũng là tập đoàn tội phạm mang tính chất giống như xã hội đen. Chúng có tổ chức và tự khuếch đại tổ chức của mình. Chúng cung cấp gái cho các chốn ăn chơi như quán rượu, nhà hàng, khách sạn, gái gọi ở đây do chúng sắp đặt và điều khiển.



Nhưng chúng không khoe mẽ như bọn nước ngoài. Dân thường không thể tự nhiên nhìn ra nội tình giữa chúng, cũng chẳng hề biết ở huyện Sa lại có một tập đoàn tội phạm như thế. Tuy nhiên, những người làm trong ngành, nhất là những người làm trong ngành phục vụ, họ đều rõ mười mươi.



Không ngờ rằng, hôm nay chúng lại gặp phải hàng khó, mấy tên bị người ta đánh cho nằm liệt.



Tên kia vẫn không can tâm, y rút hết tiền trong người đặt lên bàn, ước chừng hơn nghìn tệ! Sau khi đặt tiền lên bàn, y nói:



- Mày có gan thì đừng có chạy! Mày đánh bị thương nhiều người như thế, hãy đợi để tính khoản nợ này.



- Được! Tao sẵn sàng đợi!



Liễu Hải cười nhạt một tiếng rồi gọi vọng ra ngoài:



- Nhân viên phục vụ đâu, tính tiền!