Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 226 : Tiểu phàm trở lại

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trải qua sự cố gắng của nhóm chuyên gia ở tỉnh, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng thành công. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm đầu bị thương nặng, tạm thời chưa thể tỉnh dậy được.



Hai chuyên gia và viện trưởng tỉnh từ phòng phẫu thuật đi ra, cả người đều ướt đẫm.



Viện trưởng Lý cùng ba người đi ra từ phòng phẫu thuật, chân thành cảm tạ nói:



- Cảm ơn! Cảm ơn các anh đã đến, nếu không dựa vào kỹ thuật của bệnh viện chúng tôi thì không biết kết quả sẽ như thế nào.



Viện trưởng tỉnh khoát tay:



- Không cần khách khí, bệnh viện các anh kỹ thuật không tồi, chỉ cần có một số thiết bị cần thiết, một vài thứ đã quá lạc hậu.



Hồ Lôi nghe nói ca phẫu thuật của Trương Nhất Phàm khá thành công, ngay lập tức kêu Băng Băng chuẩn bị phong bao cho họ. Viện trưởng tỉnh liên tục xua tay:



- Không được, không được. Đây là trách nhiệm của chúng tôi, cứu sống người bệnh là điều căn bản của người thầy thuốc. Chỉ có điều bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, tôi thấy nếu có điều kiện, ngày mai đem cậu ấy chuyển lên bệnh viện trên tỉnh. Dù sao ở đó điều kiện tương đối tốt, thiết bị cũng khá tiên tiến, sẽ có hỗ trợ lớn đối với sự bình phục của cậu ấy.



Đường Vũ lại hỏi:



- Khi nào thì cậu ấy có thể tỉnh lại.



- Cái này rất khó nói, có lẽ là bốn năm tiếng, có thể mười mấy tiếng. Chắc là sẽ rất nhanh, không có vấn đề gì lớn.



Nghe được tình hình của Trương Nhất Phàm vẫn tốt, mọi người đều an tâm rồi.



Có người bèn giới thiệu:



- Đây là bí thư Trịnh của chúng ta.



- Ô, đến cả bí thư cũng đến rồi, có thể thấy các anh rất coi trọng chuyện này. Bộ máy lãnh đạo ở huyện Sa các anh thật đoàn kết.



Viện trưởng tỉnh cười cười nói, sau đó mọi người lần lượt từ biệt.



- Vậy chúng tôi không làm phiền nữa xin phép về trước. Hình như chủ tịch Trương còn chưa biết chuyện này, tôi phải trở về báo cáo chuyện này cho ông ấy.



Cùng tạm biệt mọi người, viện trưởng đi trước, để lại hai vị chuyên gia ở lại quan sát trong hai mươi bốn giờ. Nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ không có việc gì thì hoàn toàn yên tâm.



Đường Vũ liền nói với Trịnh Mậu Nhiên:



- Bí thư Trịnh, các ngài cứ về trước đi! Nếu chủ tịch Trương đã không có chuyện gì thì mọi người cứ về nhà nghỉ ngơi đi.



Trịnh Mậu Nhiên liền nói với mọi người:



- Các anh cứ về đi, chủ tịch huyện không có chuyện gì rồi.



Vì thế một vài người liền lục tục ra về. Trịnh Mậu Nhiên nói với Đường Vũ.
Đổng Tiểu Phàm không quan tâm nữa, chỉ nóng vội hỏi han:



- Nhất Phàm đâu, Nhất Phàm ở đâu?



Trong mắt cô giờ chỉ có Trương Nhất Phàm, lại xem nhẹ cả Băng Băng và Thẩm Uyên Vân.



Hồ Lôi nói:



- Anh ấy ở phòng cấp cứu, bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy.



Đổng Tiểu Phàm vội vàng đi qua đó:



- Để tôi xem Nhất Phàm thế nào rồi?



Vị bác sĩ trong đó đi ra, nhìn bên ngoài nhiều người đứng như vậy, nét mặt nghiêm trọng nói:



- Không được, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể để bệnh nhân bị người nhà quấy rầy.



Lúc này viện trưởng cùng chủ tịch tỉnh Trương đi ra khỏi phòng làm việc, viện trưởng nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, nói với bác sĩ:



- Để cho cô ấy vào thăm. Bây giờ bệnh nhân có lẽ cũng tỉnh lại rồi.



Vị bác sĩ nhìn mọi người, chỉ vào Đổng Tiểu Phàm nói:



- Cô vào đi!



Đổng Tiểu Phàm vào phòng cấp cứu, mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm.



Thẩm Uyển Vân đứng dậy, nói với Băng Băng:



- Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì liên hệ.



Băng Băng biết giữa cô ta và Đổng Tiểu Phàm có hiểu lầm, gật đầu:



- Ừ! Chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ gọi điện cho cô.



Nhìn Thẩm Uyển Vân rời đi, trong lòng Băng Băng chợt có cảm giác rất phức tạp.



Hai người đều là những cô gái xuất sắc, không biết Trương Nhất Phàm sẽ lựa chọn thế nào.



Tuy nhiên vừa rồi xem biểu hiện của mẹ Trương Nhất Phàm, khẳng định là xem trọng Đổng Tiểu Phàm. Nhìn bọn họ thân thiết như vậy, chỉ biết kết cục này đã định. Đổng Tiểu Phàm nếu vội vã từ nước Mỹ trở về, hẳn rằng cô đã tha thứ cho việc kia của Trương Nhất Phàm.



Yêu càng sâu hận càng sâu. Ôi! Chuyện tình cảm thật không biết phải nói thế nào!