Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 231 : Mùi vị của dì út
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Một tháng sau, Trương Nhất Phàm rốt cuộc đã bình phục xuất viện. Mặc kệ việc mẹ kịch liệt phản đối, Trương Nhất Phàm vẫn kiên quyết quay về huyện Sa.
Thẩm Uyển Vân chỉ ở đó chăm sóc hai tối, thời gian còn lại đều do Đổng Tiểu Phàm ở bên cạnh hắn. Vậy mà lúc quay về huyện Sa, Đổng Tiểu Phàm vẫn còn tức giận, hơi tí là lại bực mình, lúc nói chuyện, vẫn còn thấy rõ sự ghen tuông.
Sắp về huyện Sa rồi, Đổng Tiểu Phàm chu miệng, không vui vẻ nhìn theo hắn. Trương Nhất Phàm rời đi, còn cười cười với cô:
- Bà chủ nhỏ à, cùng tới huyện Sa chơi vài hôm đi, em thấy thế nào?
Đổng Tiểu Phàm hứ một tiếng, cũng không nói đi hay là không đi, dù sao cũng không cảm thấy vui, mà sau khi Trương Nhất Phàm xuất viện, Thẩm Uyển Vân lại rút lui, dành thời gian cho hai người, còn mình đi tìm nơi chữa trị vết thương kia.
Dưới sự vây bám của Băng Băng, Đổng Tiểu Phàm không vượt thoát được bọn họ, đành phải đi theo.
Mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Lã Cường, Tần Xuyên vốn muốn tới đón hắn về, nhưng Hồ Lôi cản họ lại. Nhiều người như vậy tới bệnh viện tỉnh, người khác sẽ nói thế nào? Kết bè kết đảng? Ảnh hưởng không tốt, nếu mọi người thật sự có thành ý, hãy chờ ở huyện Sa, tôi sẽ đi đón Chủ tịch huyện của mấy người về, sau đó mọi người tụ tập một tối.
Mấy người nghe Hồ Lôi nói vậy, cảm thấy cũng đúng, thế là chỉ có Hồ Lôi và Băng Băng đi đón. Hồ Lôi không phải người trong chốn quan trường, nên đương nhiên cũng không bận tâm tới vấn đề đó.
Trương Nhất Phàm về tới huyện Sa, người tới thăm hắn rất đông, nơi hắn ở sớm đã không có gì bí mật, giống như ở chỗ công cộng vậy. Đương nhiên, có thể đi tới chỗ ở của Trương Nhất Phàm, chủ yếu là những cán bộ của các ban ngành, người bình thường muốn tới cũng không dám tới.
Đổng Tiểu Phàm lần đầu tiên xuất hiện ở trong phòng này, xem xét tất cả mọi thứ trong phòng, cô cũng không nói gì. Trương Nhất Phàm cũng không biết Lưu Hiểu Hiên lấy tin tức ở đâu, không ngờ cũng chạy đến huyện Sa.
Sự xuất hiện của cô, khiến trong phòng có thêm một cảnh tuyệt đẹp, chỉ có điều sau khi cô nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, nhanh nhẹn bước tới, nắm tay Đổng Tiểu Phàm:
- Chào em! Chị là Lưu Hiểu Hiên ở Đài truyền hình thành phố.
Trước đây, lúc vui chơi ở Thông Thành, Đổng Tiểu Phàm có nghe qua cái tên này, cũng từng nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên trên tivi, không ngờ cô còn đẹp hơn trên tivi.
Cô không hiểu, cô nàng MC này và Trương Nhất Phàm có quan hệ gì. Sau khi bắt tay với Lưu Hiểu Hiên, nhìn mấy món đồ cô ta mang tới, lại nhìn Trương Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên dường như hiểu được ánh mắt của Đổng Tiểu Phàm, cười rất tự nhiên:
- Mấy món đồ này là do cậu tôi bảo tôi mang tới, ông ấy ngại không muốn tới. Cảm ơn anh lần trước giúp đỡ, ông luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh, nhưng sợ đường đột tới thì thật lỗ mãng.
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết lời cô nói là nói cho Đổng Tiểu Phàm nghe, liền lắc lắc tay:
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng để tâm.
Sau đó hắn nói với Ôn Nhã:
- Buổi tối cùng ăn bữa cơm nhé, đều là người quen cả.
Hai cô gái liên lắc đầu:
- Lẽ nào anh quen cô ấy? Thật tốt đấy nhỉ? Anh rể, anh giỏi thật, thực sự có gian tình với cô MC xinh đẹp đó, cẩn thận em nói với chị.
Doạ được Lý Trị Quốc một phen, trong lòng Dương Mễ âm thầm đắc ý. Thật không thể dựa vào đàn ông, ngay cả ông anh rể thật thà có lúc cũng ‘ăn vụng’.
Lý Trị Quốc ủ rũ nói:
- Anh làm sao quen được cô ấy đây? Người ta cũng không chắc đã để ý đến loại người như chúng ta.
Nghe giọng điệu của gã, dường như rất thất vọng.
Dương Mễ nghĩ thấy cũng đúng, Lưu Hiểu Hiên là ai nào? Người theo sau cô ai cũng có chức quyền, tuỳ tiện chọn một người cũng đều xuất chúng hơn người thường. Nói không chừng, bây giờ cô ta là tình nhân của ông quan to nào đó, sao có thể để mắt tới nhân vật nhỏ mới lên chức như anh rể chứ?
Dương Mễ liền nói:
- Vậy anh nhắc tới cô ta làm gì?
Lý Trị Quốc nhìn phía bên ngoài xe, không có ai cả, mới nói nhỏ:
- Hôm nay anh nhìn thấy cô ta, dường như quan hệ của cô ta với Chủ tịch huyện Trương rất tốt! Đang đi cùng bạn gái Băng Băng của Hồ Lôi, em có quen không? Họ là chị em tốt của nhau.
- Anh muốn em đi tìm hắn?
Người Dương Mễ nói tới là Trương Nhất Phàm:
- Hắn chắc chắn không để ý tới em.
Dương Mễ biết rõ con người Trương Nhất Phàm. Lần trước lúc ăn cơm ở nhà chị, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái, mà lúc rời đi cùng mọi người cũng không để ý tới cô. Trong lòng cô đã rõ Trương Nhất Phàm có thành kiến với cô.
Lần ở Lâu đài Cận Thuỷ, cô cố gắng thể hiện một chút để bù lại, cũng không biết có để lại được ấn tượng gì với Trương Nhất Phàm không.
Lý Trị Quốc thấy cô động lòng, liền nói:
- Hôm nào anh qua đó sẽ đưa em đi cùng, nói không chừng, anh ta nói với Lưu Hiểu Hiên một tiếng, mà Lưu Hiểu Hiên dựa vào thân phận của mình ở Đài Truyền hình tỉnh có thể đưa em về đó làm phóng viên. Việc đó cũng không phải không có khả năng.
Gần đây, Lý Trị Quốc rất thân với Trương Nhất Phàm, Dương Mễ biết, anh rể Đường của cô do dựa vào Trương Nhất Phàm, mới được điều tới huyện Sa làm Cục trưởng. Ý kiến này quả không tồi, dưới sự giới thiệu giúp đỡ của anh rể, thêm một chút nỗ lực của mình, việc này không chừng có thể thành sự thực.
- Được! Em sẽ dành chút thời gian qua đó!
Dương Mễ rốt cuộc đã đồng ý rồi.