Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 240 : Đính hôn?
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Dương Mễ ngồi xuống có chút lo lắng không yên. Biểu hiện hôm nay vốn hoàn toàn khác với trước kia. Trương Nhất Phàm thực sự đã có chút gì đó hoài nghi là cô ta đang diễn kịch.
Nghe thấy giọng điệu mềm mại của Dương Mễ, làm ra vẻ đáng thương, Trương Nhất Phàm uống một ngụm nước thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Chỉ một câu tôi biết rồi, không hề tỏ thái độ gì. Trong lòng của Dương Mễ có chút thất vọng. Cuối cùng vẫn là nói câu cám ơn, do dự rời khỏi văn phòng của Chủ tịch huyện.
Đợi sau khi Dương Mễ đi rồi, hắn ta liền gọi điện thoại cho Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển vân đang ở văn phòng xem xét bản thảo, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gọi đến, cô ta liền kẹp điện thoại vào cổ của mình vừa nói vừa nhìn bản thảo nói:
- Tên không có lương tâm, sao hôm nay có thời gian nhớ tới em vậy?
- Nói cái gì vậy chứ? Không phải là anh đã chủ động gọi điện thoại cho em đấy sao?
- Hứ! Anh nói đi, có phải là bà xã chính cung của anh đi rồi, muốn tìm tới em để vụng trộm phải không nào? Nói cho anh biết, bây giờ bà không chơi trò này nữa đâu.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Em có thể đứng đắn một chút không nào? Đàn bà con gái không biết e lệ gì hết sao?
Lúc này Thẩm Uyển Vân mới cười hì hì nói:
- Chán thật, nói đùa với anh vài câu cũng không được. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm cũng không cần khách khí với cô ta nói thẳng vào vấn đề:
- Em còn nhớ cô Dương Mễ của Thông Thành không?
- Cô ta thế nào chứ?
Thẩm Uyển Vân vừa mới hỏi, đột nhiên nghĩ ra nói:
- Không phải chứ? Cả cô ta anh cũng không bỏ qua à? Cô ta là một con hồ ly tinh mê hoặc người đó, có phải là anh đã trúng chiêu của cô ta rồi không? Thoát không khỏi rồi? Muốn em giúp đỡ đúng không?
Thật ra, việc này Đổng Tiểu Phàm đã từng bàn qua với hắn. Trương Nhất Phàm biết được suy nghĩ của cô, ý là không muốn mình có cơ hội đi ra bên ngoài. Nhưng mà hai người ở cùng nhau cũng tốt, ít nhất thì cuộc sống cũng ổn định hơn. Không cần phải đi qua đi lại, khó mà chăm sóc nhau.
Thấy Trương Nhất Phàm kêu oan, Đổng Chính Quyền mới nói:
- Tiểu Phàm quá coi trọng con rồi, không ngờ con có thể bắt nạt được nó. Ôi! Con gái thì phải gả đi thôi, ta cũng không quản được đâu.
Bởi vì việc của mình, vẫn là do Trương Nhất Phàm làm thành, Đổng Chính Quyền cũng không biết nói sao với Trương Nhất Phàm.
Nhưng cho dù thế nào, ai cũng không muốn con gái của mình bị tổn thương. Do vậy Đổng Chính Quyền liền đề nghị:
- Ta thấy công việc của nó cũng không cần phải thay đổi, dù sao thì đi đi về về cũng chỉ cần hơn hai tiếng đồng hồ. Sau này mỗi tuần con về một chuyến là được rồi! Để tránh con bé này phải nhớ con mãi.
- Được ạ! Chú cứ khuyên cô ấy đi ạ, mỗi tuần con sẽ về cũng không thành vấn đề đâu.
Trương Nhất Phàm lại trả lời rất thoải mái. Ở huyện Sa, hắn ta cũng không có gì để lưu luyến. Chẳng qua là có chức trách bản, thân cũng không có cách nào khác.
Chú Đổng liền nói:
- Thằng ranh này con chân thành một chút, ta đã thương lượng qua với bố của con. Tháng sau sẽ cho hai đứa con đính hôn. Để tránh làm chuyện gì bát nháo ở ngoài, làm ra một đống rắc rối.
- Đính hôn ư?
Trương Nhất Phàm cảm thấy căng thẳng. Mình phải đính hôn sao? Tuy nhiên đính hôn cùng Đổng Tiểu Phàm cũng là chuyện sớm muộn. Hắn ta cũng thấy vui trong lòng. Với lại chuyện không vui lần trước, khó lắm mới có thể làm cho Đổng Tiểu Phàm nguôi giận. Trương Nhất Phàm liền trả lời ngay nói:
- Dạ được ạ! Con cũng đang định nói chuyện này với chú đấy chứ!
- Thằng này cứ ăn theo thôi, nếu con thực sự muốn như vậy, sao không nói sớm? Cứ phải đợi ta nói ra rồi con mới nói chứ? Đúng là con mẹ nó, ta đây sinh ra một đứa con gái tốt như vậy còn sợ không gả được đi sao? Vậy là sướng cho con lắm rồi đó. Ôi thật là!
Chú Đổng đột nhiên chửi một câu thô tục.
Trương Nhất Phàm liền cười ha hả nói:
- Chú Đổng à, con sẽ tốt với Tiểu Phàm mà, chú yên tâm đi!