Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 243 : Câu chuyện lãng mạn nhất

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Mặc dù Chủ tịch tỉnh Trương lại nhấn mạnh thêm lần nữa, phải kín miệng, phải kín miệng, nhưng vẫn có rất nhiều bạn đồng nghiệp nghe tin chạy đến.



Những người này tất nhiên đều là những người quen thân nhiều năm và những người bạn tốt trong chính trị, cũng có những bạn trong ngành thương mại.



Không biết từ đâu mà ông Lý Gia Minh biết được tin tức, sáng sớm hôm nay đã bay đến đây, liền nhắm vào Trương Kính Hiên mà càu nhàu:



- Con người anh thật sự không xài được! Chuyện lớn nhường này, vậy mà không dám nói cho tôi biết?



Đợi khi ông ta phát hiện ra chú ba kia không ngờ lại chính là Trương Nhất Phàm là người mà đã được gặp ở Thông Thành, thì miệng của ông ta O rồi lại O, trời ơi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?



Hôm qua, Viện Viện còn khăng khăng đòi dắt cô ấy cùng đến. Lý Gia Minh đã không dẫn theo cô bé, bởi vì sợ cô bé không được bình thường, lại chạy đến chỗ nào không biết.



Nếu biết Trương Nhất Phàm là con trai của Trương Kính Hiên, còn không dắt cô ấy cùng đến sao! Cô bé này suốt ngày kêu đòi tới đại lục, để tìm anh Nhất Phàm, cũng đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.



Trương Kính Hiên cười cười, cũng không giải thích gì nhiều.



Lần này những người được mời vốn không nhiều, nhưng những người hay tin đến dự cũng không ít, Trương Kính Hiên vẫn không biết xoay sở thế nào, chỉ đành dựa trên kế hoạch cũ mà thêm vào hai dãy bàn mới.



Đương nhiên, có thể dày mặt mà tới, đều là một số chính khách ở địa phương, phần lớn người khác thì có lòng, nhưng cũng không có gan tới. Cậy đại thụ chủ tịch Tỉnh này, không phải tùy tiện ai nói bám là bám được đâu.



Lần này, bữa tiệc đính hôn của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm, chú hai đến rồi, cả nhà của cô lớn cũng đến rồi, bởi vì trong quân đội có việc nên Trương Chấn Nam không đến dự được, lần này phiền chị dâu phải nhọc tâm thu xếp mọi thứ rồi.



Trương Mạnh Phàm đương nhiên là đến cùng với chú hai. Cái thằng ranh này, trong khoảng thời gian này, không biết đã làm hại biết bao nhiêu cô gái rồi.



Chú hai còn có một đứa con gái tên là Trương Thiến Thiến, đang du học ở nước ngoài, hôm nay cũng gấp rút trở về, ăn diện đẹp lộng lẫy, như là muốn hút hồn tất cả những ai nhìn cô ấy.



Còn có rất nhiều bà con của Trương gia, tụ tập đầy đủ về đây, chắc cũng chiếm hơn mười mấy bàn. Hơn nữa lại cộng thêm nhóm bạn bè và chính khách của Trương Kính Hiên, thì ước chừng lại thêm hai mươi mấy bàn nữa, mới sắp xếp đủ chỗ ngồi cho mọi người.



Đã nói là giữ kín rồi, Bốn mươi mấy bàn lận, đích thật thì cũng không phải nhiều. Vẫn là có rất nhiều người bị Chủ tịch tỉnh chỉ thị, không dám đến dự, nếu không ước tính chừng trên trăm bàn cũng không thành vấn đề.



Mà những bạn bè riêng của Trương Nhất Phàm, chính hắn đã đích thân gọi điện thoại mời Bí thư Lâm đến, còn Đường Vũ và Hồ Lôi thì khỏi phải nói rồi, trên đời này không có ai mặt dày hơn bọn họ, không mời họ cũng sẽ đến, không phải vậy sao?



Ngoài ra, Uông Viễn Dương cũng đã đến rồi, không ngờ Bí thư Đoàn lại cùng đến với Uông Viễn Dương, bọn họ tuy không bám được cây đại thụ chủ tịch Tỉnh đó, nhưng cũng xem như người bên phía của Trương Nhất Phàm vậy.


- Ha ha.. Thằng Nhất Phàm này cũng không tệ, rất tốt, nhìn bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên khiến tôi cũng thường hay nghĩ đến ngày nào đó đem Tiểu Phàm nhà ta gả cho hắn. Không ngờ việc ở trong lòng tôi chưa kịp nói ra thì hai đứa đã thành đôi thành cặp rồi. Ha ha..



Hôm nay, dì Ngô rất là vui và xúc động nắm lấy tay bà thông gia.



- Cô xem tôi, hàng năm ở nước ngoài, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tất cả tôi đều hy vọng ở Tiểu Phàm, có thể nhìn thấy nó được sống chung cùng với người mình yêu, tôi cũng đã mãn nguyện rồi.



Dì Ngô nói xong liền không kìm được nước mắt.



Đúng vậy, dì cùng với Đổng Chính Quyền bất hoà nhiều năm rồi, tuy cùng chung sống một giường nhưng suy nghĩ đã khác nhau. Đúng là trời đã quan tâm và chiếu cố đến đứa bé Tiểu Phàm này, cũng may mà có Tô Tú Khanh, bình thường Tiểu Phàm có việc gì liền chạy qua nhà của Trương Nhất Phàm. Từ nhỏ hai đứa này cũng đã rất hợp nhau, đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi cùng nhau vui vẻ kết lương duyên, dì Ngô suy nghĩ một lúc nước mắt liền tuôn xuống.



Tô Tú Khah đương nhiên hiểu được nỗi niềm của dì, hai người hàn thuyên nói chuyện với nhau, nói về quá khứ, hiện tại và tương lai của bọn nhỏ.



Đổng Chính Quyền nhìn thấy vợ khóc hẳn là không nỡ, ông ta thầm nhủ, bình thường cũng không thấy bà ta làm mẹ, cuối cùng bây giờ Tiểu Phàm đã ở cùng với người cô ấy yêu, bà ta khóc cái gì nữa đây? Con gái lớn ai mà không lấy chồng? Bữa nay chỉ đính hôn thôi, ngày mai mới kết hôn, bà ta còn khóc ư?



Có lẽ sự kết hợp của hai vợ chồng này thật sự là một sai lầm. Ngay bây giờ, ở đây vẫn là có cách suy nghĩ khác nhau. Thật ra Đổng Chính Quyền bình thường rất bận rộn, cũng không có tâm tư gì đặt ở Đổng Tiểu Phàm.



Hiện giờ cô và Trương Nhất Phàm đã có một kết thúc tốt đẹp, Đổng Chính Quyền rất là vui.



Ở trên đài, Hạ Vi Nhi nhiệt tình biểu diễn hết các tài nghệ của mình bằng nhiều tư thế để mang lại không khí sinh động cho bữa tiệc đính hôn này. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm tay trong tay cùng Tiểu Phàm một cách nồng thắm, đột nhiên trong cô mong đợi một điều gì đó.



Đến bao giờ mình mới được như vậy nhỉ, có thể cùng với người mình yêu thương tay trong tay âu yếm đi trên thảm đỏ.



Trong những trường hợp như vậy thì người chủ trì không thể thiếu lời đề nghị này đây, bắt chú rể phải hôn cô dâu ngay trước mặt mọi người để biểu đạt tình yêu đằm thắm của hai người.



Lập tức ngay trước mặt mọi người, Trương Nhất Phàm ôm hôn Đổng Tiểu Phàm say đắm. Hạ Vi Nhi nhìn thấy tình cảnh này không hiểu sao trong lòng lại bối rối. Nhất là khi ánh mắt Trương Nhất Phàm vô ý lướt qua cô càng khiến cô lúng ta lúng túng.



Lúc hai người đang hôn nhau, Hạ Vi Nhi vỗ tay ra phía sau một cái lập tức một khúc nhạc lãng mạn vang lên.



Hạ Vi Nhi cầm lấy micro hát lên một cách xúc cảm.



Cùng tựa lưng vào nhau, cùng ngồi trên tấm thảm đỏ nghe bản nhạc và tâm sự nguyện vọng…



Không cần phải mất cả đời để hoàn thành, chỉ cần anh nói với em rằng đừng có quên anh, và nghĩ về những giây phút lãng mạn nhất của hai ta, đó chính là được cùng em từng bước từng bước đi hết đoạn đường còn lại.