Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 246 : Vị lãnh đạo tốt trong lòng quần chúng
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Cuối năm 1998, thân phận của Trương Nhất Phàm trong giới quan trường cơ bản không còn là bí mật nữa, bởi vậy, dưới sự bày mưu tính kế của Phó Bí thư tỉnh ủy Đổng Chính Quyền và việc liên kết với một vài lãnh đạo Thành ủy, Trương Nhất Phàm được đặc cách đề bạt lên chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm, trợ giúp Thư Á Quân xử lý công tác thường ngày ở Ủy ban nhân dân huyện.
Năm nay, Trương Nhất Phàm hai mươi tám tuổi, cũng là tháng thứ ba sau khi đính hôn với Đổng Tiểu Phàm, hắn trở thành Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất của tỉnh Tương.
Trong năm năm ngắn ngủi, Trương Nhất Phàm tuần tự từ một Thư ký của Chủ tịch huyện, lên làm Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, rồi lên chức Phó Chủ tịch thường trực huyện Thông Thành, sau đó làm Chủ tịch huyện Sa, rồi bây giờ thì là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm. Hắn đến được bước đường này, hoàn toàn không phải là vì nguyên nhân gia thế. Trong đó cũng có công hắn dốc hết tâm huyết cày cấy, cúc cung tận tụy phục vụ nhân dân.
Đây chỉ là một câu nói ngoài miệng, nhưng ngoài có khả năng còn phải có gia thế. Đương nhiên lần này điều đến thành phố đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thường trực, ít nhiều cũng có liên quan đến gia thế, để được đi đường tắt. Có điều Trương Nhất Phàm chiến tích chính trị hiển hách, trong khu vực Đông Lâm, cơ hồ không ai không biết điều này.
Rất nhiều người nhắc đến vị Phó Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, chỉ cần là dân chúng, đều sẽ giơ ngón tay cái lên trầm trồ khen ngợi.
Nhất là người dân thị trấn Liễu Thủy, mỗi khu nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm trên tivi, họ đều thấy vô cùng tự hào. “Nhìn xem! Đây là nhân vật lớn bước ra từ chỗ chúng tôi đấy. Năm đó chúng tôi còn cùng anh ấy tu sửa kênh đào!”
Lòng tự hào ấy, khiến trong lòng mỗi người dân đều cảm thấy hết sức vinh dự.
Mỗi khi người dân thị trấn Liễu Thủy nói đến chủ đề này, Liễu Cần Thọ đều đứng ra tự hào nói:
- Các người thì coi là cái rắm gì? Liễu Hồng nhà chúng tôi còn đút sữa cho Phó Chủ tịch Trương đấy!
- Ha ha...
Trong đám người rộ lên một tràng cười thô tục. Có người liền vạch mặt Liễu Cần Thọ:
- Đồ cầm thú! Nghe nói năm đó ông muốn lấy con dâu làm bà hai, thế ngực con dâu ông đã từng sờ chưa? Chỉ sợ đến một cọng lông còn chưa từng trông thấy ấy chứ?
- Ha ha...
Nghe thấy có người trêu tức Liễu Cần Thọ như vậy, rất nhiều người liền cười ầm lên. Nhắc đến Liễu Hồng, Liễu Cần Thọ đắc ý nói:
“Đã là thời đại nào rồi, các người chạy từ xa như vậy tới chỉ vì biếu quà tận tay sao? Xem ra Tết năm nay, Phó Chủ tịch Trương có xương gà mái để gặm rồi đây.” Người cảnh vệ lúc này mới hiểu rõ, “Hóa ra là vị Phó Chủ tịch thành phố mới tới, sức hấp dẫn cũng lớn đấy chứ, nhiều người dân thế này, lại chạy từ xa như vậy đến, thật không đơn giản mà”. Người cảnh vệ liền lập tức gọi điện thoại báo lên văn phòng.
Lúc này, từ cửa vọng vào một hồi còi. Một chiếc xe Audi đời mới đang đứng cách đó không xa không ngừng nhấn còi. Thư Á Quân từ trong xe trông thấy đám người tụ tập kia, lập tức nhíu mày, cho rằng lại là đám dân từ địa phương nào đến khiếu tố.
Tên tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, quát về phía cổng:
- Các người làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để người ta đứng chắn hết cả cổng thế này?
Tài xế của Thư Á Quân họ Hồ, ỷ thế Thư Á Quân nên ngày thường khá hung hăng, người bình thường hắn đều không coi ra gì. Trông thấy đám người dáng vẻ quê mùa này liền lập tức quát lớn.
Hai người cảnh vệ nhìn thấy xe Chủ tịch thành phố, lập tức kêu đám người kia đứng sang bên cạnh. Sau đó hướng về phía xe Chủ tịch thành phố cúi chào một cái. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Thư Á Quân lộ ra nửa khuôn mặt, rất không hài lòng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Người cảnh vệ liền nói rõ chuyện này, sắc mặt Thư Á Quân lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói:
- Thật biết diễn trò đấy!
Sau đó kêu tài xế lái xe đi.
Sau khi xe của Chủ tịch thành phố đi rồi, Tần Xuyên mới nhận được điện thoại của văn phòng, lập tức báo cáo việc này với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa sổ, trông thấy đám đông bên dưới. Ban đầu còn tưởng bọn họ là quần chúng kéo đến khiếu tố, thật không nghĩ đếu là người dân từ thị trấn Liễu Thủy tới.
Vì thế hắn liền dặn dò Tần Xuyên:
- Đưa bọn họ tới nhà khách trước đi! Đứng ở cổng như vậy rất khó coi, tôi sẽ tới đó sau.