Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 261 : Cái thằng cha đáng chết
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Trương Nhất Phàm nhìn Lưu Hiển Hiên một hồi, mới từ từ lấy lại tinh thần:
- Em nói cái gì?
- Được rồi! Ăn cơm đi! Có muốn uống chút rượu không?
Lưu Hiểu Hiên hỏi bằng con mắt mơ hồ, tránh né sang chuyện khác.
Trương Nhất Phàm nhìn lại một lần nữa, trong bát vẫn còn thừa một ít thịt băm, đều đã được Lưu Hiểu Hiên băm to băm nhỏ, làm sao còn tranh luận được nữa? Tuy nhiên, mùi vị cũng không chê vào đâu được, mặc kệ nó! Chỉ cần ăn vô không bị làm sao là được rồi. Hắn tin tưởng Lưu Hiển Hiên sẽ không đến nỗi muốn hại chết mình.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cảm thấy trong cổ họng như có cái gì đó đang chặn lại.
- Đừng có lo, không hại chết anh đâu.
Lưu Hiểu Hiên đẩy một bát qua.
- Có muốn uống rượu không?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Uống rượu có được không? Anh sợ sau khi uống lại làm loạn.
Lưu Hiểu Hiên cũng không ngại, chỉ cười cười hỏi:
- Anh còn có thể loạn đến mức nào?
Nói vậy cũng được, hai người đều như vậy cả, cùng lắm thì giống như lần trước mà thôi, nhiều nhất là lại phát cuồng một lần nữa. Nếu như Lưu Hiểu Hiên đã nói như vậy, Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý, vậy thì uống một chút đi!
Lưu Hiểu Hiên rất nhanh chóng mang lại một bình rượu đỏ:
- Đây là rượu của một người bạn mang tặng, thật là ngại quá, là sản phẩm trong nước, uống tạm nhé!
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ chê bai sản phẩm trong nước, tuy một chai rượu đỏ chỉ hơn một trăm đồng, hắn cũng không cảm thấy có cái gì đó không tốt. Hai người cùng ăn cơm, không khí vui vẻ mới là quan trọng, uống cái gì cũng không thành vấn đề.
Mà Lưu Hiểu Hiên cũng rất chú ý đến chi tiết này, khi đang ở cùng Trương Nhất Phàm, từ trước giờ chưa bao giờ yêu cầu ra quán ăn, đi đến nhà hàng nào uống rượu hoặc là đến tiệm cơm nào ăn cơm. Dù sao hai người đều là người có thân phận một khi bị người ta gặp phải, thông tin bị truyền ra ngoài ít nhiều sẽ ảnh hưởng thì lại không hay.
Là một phó Chủ tịch Thành phố trẻ tuổi nhất, là một người chủ trì rất có tiếng tăm, dường như người biết Lưu Hiểu Hiên so với người biết Trương Nhất Phàm còn nhiều hơn hẳn, Lưu Hiểu Hiên là nhân vật của công chúng, Trương Nhất Phàm lại là một ngôi sao mới trong giới chính trị.
Lưu Hiểu Hiên ở nhà mời hắn ăn cơm, chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất. Vừa có thể hưởng thụ thế giới phong tình của hai người, lại có thể khoe tay nghề nấu ăn của mình. Một người phụ nữ thành công, thường hay muốn những điều nhỏ nhặt này lưu dấu trong tâm trí của người đàn ông. Lưu Hiểu Hiên là một cô gái rất thông minh, vì vậy cô ấy càng chú ý đến điều này.
Sau khi rót rượu cho Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên lại vô tình nói đến một đề tài:
- Tiểu Diệp mất tích rồi.
- Tiểu Diệp là ai?
Đối với cô bé này chỉ mới gặp qua một lần, Trương Nhất Phàm cũng không có ấn tượng gì lắm. Lưu Hiểu Hiên thấy hắn không nhớ ra, bèn giải thích:
- Chính là cô bé lần trước ăn cơm cùng với chúng ta, sau đó không phải đi cùng Chủ tịch thành phố Thư đi ăn khuya hay sao?
Sau khi cơn hoan lạc qua đi và bình tâm trở lại, trên người mồ hôi ướt đẫm, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tắm làm chi cho mắc công.
Hắn vỗ vỗ cái mông trắng nõn của Lưu Hiểu Hiên:
- Đi tắm lại nhé?
- Anh bế em đi?
Lưu Hiểu Hiên nằm ì trên giường, không muốn động tay động chân. Trương Nhất Phàm nở nụ cười nham hiểm, giật mạnh cái đồ chơi đó ra, một cảm giác trống rỗng, ngay lập tức Lưu Hiểu Hiên hít thở một hơi.
Cô đấm Trương Nhất Phàm một cách dịu dàng:
- Anh thật xấu xa, lần nào cũng đều tra tấn người ta như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có.
Trương Nhất Phàm cũng không che dấu, bẹo vào má cô nàng một cái:
- Như vậy mới đáng nhớ chứ.
Sau đó hắn bế Lưu Hiểu Hiên lên, hai người lại bước vào phòng tắm.
Phụ nữ sau khi được yêu, thì trở nên rất là quyến rũ, phong tình. Diện mạo Lưu Hiểu Hiên hiện giờ cũng vậy, toát ra một vẻ đẹp mê hồn. Bồn tắm của Lưu Hiểu Hiên không to bằng bồn tắm ở nhà Trương Nhất Phàm, bồn tắm đôi, đây chỉ là một loại bồn tắm bình thường, vì vậy khi hai người bước vào, nước tràn ra hết bên ngoài.
Trương Nhất Phàm ôm lấy cơ thể mềm mại trắng nõn của cô ấy, cười xấu xa:
- Em ngồi trên người anh.
Lưu Hiểu Hiên cũng không để ý, ai mà biết khi mới vừa ngồi xuống, Trương Nhất Phàm đột nhiên ôm lấy eo cô ta, ra sức ấn xuống.
Ah…
Lưu Hiểu Hiên chỉ phát ra một âm thanh kinh dị, mới vừa rồi cách đây không bao lâu, Trương Nhất Phàm lại hừng hực trở lại. Trời ơi! Cái tên chết tiệt này!
- Cảm giác thế nào?
Trương Nhất Phàm cười gian manh, dùng sức xiết chặt eo của Lưu Hiểu Hiên, hai tay trượt đến nơi mềm mại nhất trên ngực cô ta.
- Sắp chết rồi đây!
Lưu Hiểu Hiên không còn sức lực trả lời, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, không cử động nỗi.
- Vậy thì chúng ta cùng chết nhé!
Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ta, lại bắt đầu hành động, Lưu Hiểu Hiên cắn răng chịu đựng, sống chết bám víu vào thành bồn tắm, sắc mặt đỏ ửng.
Cô thề rằng, lần sau không cho hắn uống canh Tam tiên nữa!