Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 274 : Dựa thế

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Ngay khi người của tổ chuyên án chuẩn bị trở về báo cáo kết quả, Bì Thế Hồng đi tìm Trương Nhất Phàm. Gã tự nhiên nói ra toàn bộ chân tướng sự việc và sửa sang lại bộ tài liệu hoàn chỉnh.



Rốt cuộc xuất thân là làm giáo dục, bản lĩnh văn tự không tồi, cả bộ tài liệu được làm như một bài luận văn vậy, có căn cứ, còn có rất nhiều thí dụ đầy đủ. Ngoại trừ sự thật về việc học sinh gặp nạn ra, còn có rất nhiều thành phần lang thang bị tập trung lại, sự tình của thầy bói cũng bị lòi ra.



Trương Nhất Phàm cầm bộ tài liệu này, tìm bí thư Phạm.



Bí thư Phạm đeo kính lên xem một lượt rồi chậm rãi gỡ kính xuống, không nói câu gì, uống xong mấy ngụm trà, ông ta mới hỏi:



- Chuyện này cậu thấy thế nào?



Trương Nhất Phàm không nghĩ tới bí thư Phạm sẽ hỏi thái độ của mình, xem thái độ điềm tĩnh của ông ta, nhìn thấy những tài liệu đó mà không phẫn nộ, đủ thấy sự tu dưỡng bình thường của bí thư Phạm đã có trình độ nhất định.



Chỉ nói về phần bản lĩnh này, tự thấy mình thua kém.



Nếu mình đoán không nhầm thì Bí thư Phạm cũng muốn che đậy chuyện này. Dù sao đem công bố chân tướng sự việc, không chỉ là có ảnh hưởng đến hình tượng Thư Á Quân, cũng tương đương với việc đánh vào mặt Chủ tịch tỉnh.



Thư Á Quân không có sai, chẳng qua những người dưới vì muốn lấy lòng, nên dở trò dối trá mà thôi. Kết quả gây thành bi kịch. Nhìn thấy Bí thư Phạm có ý muốn che dấu cho Thư Á Quân, Trương Nhất Phàm đành phải trả lời:



- Theo ý của Chủ tich, việc nên làm thì làm vậy!



Việc nên làm, đương nhiên chỉ là đội ngũ mấy lãnh đạo lớn của huyện Ngũ Dương. Bí thư Phạm gật đầu:



- Mấy người này làm càn rồi!



Từ phòng làm việc của Bí thư Phạm đi ra, Trương Nhất Phàm nghĩ, muốn động đến những người ở huyện Ngũ Dương này chỉ dựa vào những bằng chứng này sợ không đủ gây sức ép. Tốt nhất là làm sự kiện này lớn hơn, càng lớn càng tốt, đẩy bộ máy lãnh đạo huyện Ngũ Dương vào chân tường.



Những chuyện như thế này, phương pháp tốt nhất là khiến giới truyền thông không ngừng phơi bày ra ánh sáng. Từ bộ tài liệu của Bì Thế Hồng trình lên, có thể thấy được huyện Ngũ Dương tồn tại rất nhiều vấn đề lớn, chỉ cần thông qua giới truyền thông đưa ra ánh sáng, đầu cơ, thì cho dù bọn họ có bản lĩnh đến đâu cũng không ngăn được cái miệng này.



Làm những chuyện như vậy là sở trường của Dương Mễ rồi.



Vừa vặn trong mấy ngày hôm nay Lý Trị Quốc đều họp ở trong thành phố, Trương Nhất Phàm gọi điện cho gã:



- Cùng đi ăn bữa cơm tối nhé!



Lý Trị Quốc nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm mơ hồ cảm thấy dường như có chuyện gì muốn nói, vì thế hắn cũng không dám gọi người khác, chỉ hỏi có những người nào?



Trương Nhất Phàm nói chỉ có gã và Hồ Lôi. À, gọi luôn cả Dương Mễ cùng đi!



Nghe nói phải kêu cả Dương Mễ cùng đi, Lý Trị Quốc liền mở nụ cười, liên tục đáp:


Dương Mễ cũng không lưu tâm, chỉ là mở to mắt nhìn về Hồ Lôi:



- Hồ thiếu gia, anh đừng nói thế, anh rể tôi không phải loại người như vậy, anh cũng không nên dạy hư anh ấy.



- Tốt, tuyệt thế hảo nam nhân!



Hồ Lôi nhìn thấy Lý Trị Quốc mặt cũng đỏ rồi, đoán việc này không xong, Lý Trị Quốc sợ là chưa đạt được!



Quả nhiên Lý Trị Quốc liền đứng lên giải thích:



- Đừng nói bậy, là anh Phàm bảo tôi đưa cô ấy tới.



Việc này vừa giải thích, Hồ Lôi liền nghĩ tới Trương Nhất Phàm, sợ không phải là hành động gì chăng? Nghe nói chuyện của huyện Ngũ Dương cũng khá ầm ĩ, xem ra hắn muốn phát huy tác dụng của Dương Mễ.



Mọi người đang cười đùa, Trương Nhất Phàm đã tới, sau khi vào, hắn cười nói:



- Để mọi người đợi lâu rồi!



Liễu Hải cũng đi theo đằng sau, đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Hồ Lôi giới thiệu:



- Nhà hàng này mới mở, đặc sản chủ yếu là hải sản, mọi người muốn nếm chút hương vị của biển không?



Lý Quốc Trị không lên tiếng, Trương Nhất Phàm liền nói:



- Thật là người nhà quê lên thành phố, ở tỉnh của cậu câun ăn vẫn chưa đủ sao?



Nhưng nghĩ tới hản sản tươi sống nội địa cũng không phải nhiều, hắn kêu Hồ Lôi gọi món ăn.



Ở đây hải sản đều được nuôi trong bể thủy tinh, bơi qua bơi lại, Liễu Hải ngay lập tức đi ra ngoài cùng Hồ Lôi.



Mượn cơ hội này, Trương Nhất Phàm nói với Dương Mễ vài câu về chuyện của huyện Ngũ Dương, Dương Mễ rất thông minh, lập tức hiểu được ý đồ của Trương Nhất Phàm.



Nếu Phó chủ tịch thành phố đã nói rồi, chính bản thân mình sẽ để sự việc này được phơi bày ra ánh sáng. Làm hết khả năng để đưa những chuyện xấu xa của bọn tung hê lên. Làm cho sự việc càng ầm ĩ càng tốt. Như vậy, thì cho dù Thành ủy có muốn che lấp hộ cho bọn học cũng khó mà có thể làm được!



Đây chính là nhiệm vụ khó khăn, Dương Mễ nhìn Trương Nhất Phàm cười cười. Ý của mọi người tôi đã hiểu.



Lý Trị Quốc nghe được cuộ đối thoại giữa hai người, thầm nghĩ quả nhiên có việc tìm Dương Mễ, xem ra đêm nay, Dương Mễ mới là nhân vật chính, bản thân phải nhờ phúc của cô ta mới có thể diện ăn bữa cơm này.



Chủ tịch thành phố Trương lại có hành động mới rồi! Trong lòng Lý Trị Quốc lại dấy lên một hồi hưng phấn khó tả!