Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 285 : Em có rồi
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Trương Nhất Phàm nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ. Đối phương gọi tới nhưng lại không lên tiếng. Hắn ta lắc lắc đầu rồi thuận tay ném điện thoại lên bàn trà.
Chín giờ đúng mới nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Trương Nhất Phàm núp ở sau cửa, đợi sau khi Đổng Tiểu Phàm mở cửa ra, hắn ta bất thình lình chạy ra ôm lấy cô ta.
- A——
Đổng Tiểu Phàm giật mình, dùng sức đấm hắn Trương Nhất Phàm mấy cái, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:
- Muốn nhát chết em hay sao mà lén lén lút lút vậy?
- Người ta thấy thú vị mà!
Trương Nhất Phàm ôm cô ta đến ghế sô pha, tựa đầu vào khe rãnh ấm áp trong bộ ngực ngày càng đầy đặn của Đổng Tiểu Phàm và dùng lực vặn vẹo vài cái.
Đổng Tiểu Phàm bị hắn ta làm cho nhột liền cười lên:
- Đừng làm loạn nữa, em đói chết rồi đây này.
Đổng Tiểu Phàm đứng lên từ đùi của Trương Nhất Phàm. Mắt của Trương Nhất Phàm nhìn vào chỗ trên cùng của cặp đùi khêu gợi của tiểu phú bà thì lại càng cảm thấy hứng thú thêm. Hắn vồ tới từ sau ôm lấy lưng của Đổng Tiểu Phàm nói:
- Bà xã à, tối này anh muốn một cái được không?
Đổng Tiểu Phàm quay đầu lại, hôn lên cằm của Trương Nhất Phàm một cái nói:
- Em đói bụng nè!
- Vậy thì em gọi điện kêu đồ ăn ở ngoài đi?
- A—— A——
Đổng Tiểu Phàm kêu lên hai tiếng, cười nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Ăn rồi nhưng vẫn đói.
Trương Nhất Phàm giơ tay ra vỗ vào mông cô ta hai cái, sau đó đi tới bên cạnh sô pha gọi hai phần thức ăn nhanh. Vốn dĩ Trương Nhất Phàm anh cơm rồi, nhưng đã rất lâu không được ăn cùng với tiểu phú bà nên hắn ta kêu thêm một phần. Tuy là không ăn, ngồi cùng cô ấy cũng được, ít nhất là tâm ý đã tới.
Hai người lại tới bên sô pha, Đổng Tiểu Phàm liền quắc cổ nhìn hắn nói:
- Trương Nhất Phàm, bây giờ em chính thức kháng nghị đó.
- Lại gì nữa?
Trương Nhất Phàm không biết là cô ấy lại muốn kháng nghị cái gì? Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô ta, liền hỏi.
- Từ nay trở đi, một tuần anh phải về một lần. Cứ để em ở nhà một mình hoài, chán lắm.
Dựa vào cái gì mà chu kỳ kinh nguyệt của con gái một tháng tới một lần, thì mình bắt buộc phải một tuần về một lần chứ? Công việc của Trương Nhất Phàm dạo này rất bận, làm sao có thể một tuần về một lần chứ? Vả lại mỗi tuần chỉ có một ngày rưỡi được nghỉ. Thời gian nhiều hơn hắn đều đã đem ngày nghỉ của mình để dâng cho nhân dân của chính quyền cả rồi.
- Tuy nhiên anh cứ yên tâm đi, em sẽ chú ý mà, tuyệt đối sẽ không khiến anh phải lo lắng đâu.
Trương Nhất Phàm nghe vậy trong lòng có chút buồn buồn. Bản thân mình là như vậy có phải là có chút gì đó khiến cô ấy tủi thân. Dù sao Thẩm Uyển Vân cũng không giống với những cô gái khác, thân phận rất đặc biệt. Sau này mình phải làm sao xử lý đây. Trương Nhất Phàm cảm thấy thiếu tự tin.
Hai người im lặng một hồi, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Có phải là em có tâm sự gì không?
- Ừ!
Lần đầu tiên Thẩm Uyển Vân không có nghịch ngợm gì cả, chỉ trả lời lại một câu.
- Có chuyện gì xảy ra rồi?
Thẩm Uyển Vân im lặng một hồi lâu, lúc này mới hỏi:
- Nhất Phàm à, nếu em cưới người ta, anh có trách em không?
Trương Nhất Phàm có chút khó chịu, hình như là dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra thì phải. Hắn ta không hiểu tại sao Thẩm Uyển Vân đột nhiên lại nói như vậy, chẳng lẽ Thẩm Uyển Vân chuẩn bị hi sinh trong quan hệ hôn nhân sao?
Nếu như thực sự là như vậy, hậu quả xảy ra sẽ không thể vãn hồi lại được. Đột nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy trong lòng rất trầm lặng, rất trầm lặng.
Hắn nói chậm rãi:
- Có phải là nhà em hứa gả em rồi phải không?
- Dạ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu trả lời.
- Đối tượng là ai?
Có được đáp án này, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy có áp lực. Trên thực tế, Thẩm Uyển Vân sinh ra trong gia đình như vậy, sớm muộn một ngày nào đó sẽ trở thành vật hi sinh trong quan hệ thông gia của vấn đề chính trị.
Lần trước lúc ở thủ đô, ông nội đã có ý chuẩn bị, trong thế hệ sau của Trương gia tìm một mối quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm. Tin này Trương Nhất Phàm cũng mới biết cách đây không lâu. Chỉ là trước mắt vẫn chưa có xác định gì, rốt cuộc những người của thế hệ mình, người nào sẽ bị ông nội chọn phải.
Thẩm Uyển Vân thản nhiên nói:
- Có bắt buộc phải biết không? Chẳng lẽ anh muốn đem em cao chạy xa bay hả? Nếu như không thể thì hỏi được gì chứ? Chúng ta đều sinh ra trong gia đình kiểu này, mỗi người đều phải gánh vác một trọng trách. Anh không thể bỏ lại tất cả em cũng vậy.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Vậy là em đã chấp nhận rồi hả?
Thẩm Uyển Vân trả lời:
- Em đợi quyết định của anh đó!