Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 335 : Nhận tội
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Mấy người tụ tập chơi gái, hút thuốc phiện, tội danh nào cũng nặng, bốn người đó lập tức bị chuyển tới cục Công an huyện.
Vệ Thiết Lâm cũng không biết việc này nên giải quyết thế nào, ngoài Thi Vĩnh Nhiên không có chỗ dựa vững chắc phía sau, ba người kia thì ngược lại. Hai người đều là loại cậu ấm, kỳ thật gia cảnh của Vệ Binh cũng không tệ, mặc dù Vệ Văn Bá chỉ là Bí thư huyện uỷ, nhưng cậu của Vệ Binh lại có quan hệ thân thiết với Lý hệ, ở trong tỉnh rất có thực quyền.
Vì nguyên nhân đó, Vệ Binh mới có thể sống giữa những người này, bằng không dựa vào thân phận con của Bí thư huyện uỷ, làm sao có thể cùng chơi với con của Phó Giám đốc sở, hơn nữa người ta còn phải nghe lời gã.
May mà lúc mấy người bị bắt, di động đều bị tước mất, tin tức không truyền ra ngoài. Vệ Thiết Lâm cũng không xuất hiện, tách bốn người ra giam giữ riêng, đợi tới trời sáng sẽ tính.
Kỳ thật, Vệ Thiết Lâm cũng rất lo lằng thân phận của mấy người này bị Trương Nhất Phàm điều tra ra, xử lý nghiêm khắc, rồi người ta sẽ trút giận lên đầu mình. Hai Phó Giám đốc Sở, một người là thân nhân của Bí thư huyện uỷ, dựa vào chỗ dựa của mình, khẳng định không che đỡ được.
Ngay lúc Vệ Thiết Lâm còn đang thấy khó xử lý, Vệ Văn Bá đã biết sự việc xảy ra, ông ta tức tới nỗi đập vỡ cả chiếc cốc. Vệ Văn Bá tức lây cả sang vợ:
- Khóc, khóc cái cứt gì! Có phải trong nhà có người chết không? Tôi đã nói với bà không biết bao lần rồi, quản lý tên súc sinh đó cho tốt! Bà cố tình không nghe, bây giờ khóc có tác dụng quái gì? Người ta sớm đã đào hố đợi ở đó, nó còn cứ thế nhảy vào! Tự tìm tới cái chết mà!
Vợ Vệ Văn Bá cũng có tuổi rồi, tới hơn 30 mới sinh ra đứa con này, nên từ bé đã vô cùng nuông chiều, mới khiến Vệ Binh trở thành như vậy. Hơn nữa, còn có thêm cậu của gã là người có chức có quyền ở trong tỉnh, vì vậy gã mới càng thêm ngạo mạn.
Vợ Vệ Văn Bá cầu xin chồng:
- Xấu tốt gì ông cũng là Bí thư huyện uỷ, gọi một cú điện thoại cho Cục trưởng Vệ đi?
Vệ Văn Bá đương nhiên không thể gọi cú điện thoại này, ông biết mình có gọi cũng không có tác dụng, gọi cho Vệ Thiết Lâm chẳng bằng gọi trực tiếp cho Trương Nhất Phàm. Nhưng mà như vậy, ý định ban đầu tới Thông Thanh của mình sẽ trở nên vô nghĩa.
Mà nếu gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, Vệ Văn Bá cũng mất mặt. Thấy Vệ Văn Bá không có động tĩnh gì, vợ ông liền trực tiếp gọi điện thoại cho em trai. Em vợ của Vệ Văn Bá, Lý Thắng Đông là Phó Giám đốc thường vụ Công an tỉnh, trong hệ thống chính pháp cũng coi là một nhân vật mà tiếng nói có trọng lượng.
Bởi ví ông ta là người của Lý hệ, nghe nói đợi sau khi lão giám đốc Sở về hưu, ông ta có hi vọng ngồi vào vị trí đó.
Vệ Văn Bá âm thầm lau mồ hôi, “Trương Nhất Phàm này đang đóng kịch, rõ ràng biết mình tới đây cầu xin là vì việc của Vệ Binh, hắn lại giả vờ như không nhận được tin gì”. Vệ Văn Bá dám khẳng định, nếu không có lời của Trương Nhất Phàm, Vệ Thiết Lâm sẽ không có gan làm vậy, không dám động tới ba người có chỗ dựa ở trên tỉnh.
Vợ Vệ Văn Bá lại không có sự kiên nhẫn như chồng, thấy hai người đóng kịch, lập tức nước mắt rớt ra, vừa khóc vừa kể mọi việc.
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Có việc này sao? Tôi gọi điện hỏi Vệ Thiết Lâm xem.
Trương Nhất Phàm giả vờ rất đạt, ở trước mặt hai người, gọi điện cho Vệ Thiết Lâm. Hai người nói trong điện thoại vài câu, Trương Nhất ừ vài tiếng, sau khi tắt máy, hắn liền nhìn Vệ Văn Bá:
- Bí thư Vệ, việc này e có chút phiền phức rồi, nghe nói lục soát tìm thấy trong phòng của họ mười mấy gam bột, biết thì nói là bọn chúng hút thuốc phiện, không biết còn tưởng rằng chúng buôn lậu thuốc phiện. Lệnh công tử cũng quá đường hoàng đấy! Việc này…
- Chủ tịch Trương, không thể nào, không thể nào, Vệ Binh không thể buôn thuốc phiện được. Người làm mẹ như tôi có thể cam đoan.
“Ngươi cam đoan thì có tác dụng quái gì!”, Trương Nhất Phàm ngồi trên xa-lông, thái độ không mặn chẳng nhạt mà hút thuốc, ánh mắt chỉ nhìn Vệ Văn Bá.
Vệ Văn Bá đương nhiên biết Trương Nhất Phàm đang đợi mình tỏ thái độ, kể từ lúc này, tất cả mọi nỗ lực của mình ở Thông Thành đều đổ xuống sông xuống biển. Vệ Văn Bá đương nhiên không cam tâm, đem người mình nâng đỡ dìm xuống, như vậy không phải quá tàn khốc sao?
Nhưng thật sự không thể không làm vậy. Nếu không làm thế, con trai bảo bối của mình chuẩn bị vào nhà lao là vừa!
Từ lúc ra khỏi nhà Chủ tịch Trương, Vệ Văn Bá giống như giọt sương đánh vào quả cà, như tự lấy đá ghè vào chân mình, tự mình đem người của mình đi xử lý, chắp tay lại đem người bị mình dạy bảo mà đỡ lên.
Nghĩ tới đây, Vệ Văn Bá cảm thấy làm như vậy còn khó chịu hơn tự sát.