Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 344 : Tiệc liên hoan
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Ban lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh gồm: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó Bí thư kiêm Giám đốc sở Giám sát tỉnh, hai Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, năm Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Lãnh đạo cấp cao nhất của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính là bố vợ Trương Nhất Phàm, ông Đổng Chính Quyền. Ông Đổng Chính Quyền cũng là Phó Bí thư tỉnh ủy, những người trong Ủy ban Kỷ luật, phần lớn Trương Nhất Phàm đều không quen mặt, chỉ có một vài người từng gặp qua. Trước đây, khi ông Trương Kính Hiên còn làm Chủ tịch tỉnh, bọn họ đã từng đến nhà hắn.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ trì toàn bộ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Phó Bí thư thường vụ kiêm Giám đốc sở Giám sát thì trợ giúp Bí thư phụ trách công tác hàng ngày của Ủy ban Kỷ luật thành phố, chủ trì công tác của sở Giám sát thành phố. Một Phó Bí thư phân công quản lý các công việc thư từ, phỏng vấn, trả lời báo chí, giáo dục tuyên truyền, công việc của cơ quan Đảng ủy; còn một Phó bí thư phân công quản lý các công việc văn phòng, điều tra nghiên cứu, trong sạch hóa tác phong Đảng viên. Bởi vậy, Phó Bí thư thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, Tiền Học Lễ cũng chính là Giám đốc sở Giám sát, thì chủ trì công tác của sở Giám sát. Còn cô gái vừa đi vào là Tiền Tuyết Mai, năm nay hai mươi bốn tuổi, là con gái một của Tiền Học Lễ. Vừa được phân đến phòng Giám sát, leo luôn lên cấp phòng.
Người ta thì ở phía dưới cố sống cố chết, đến thị trấn làm dăm ba năm, thậm chí mười mấy năm, mà vẫn có người không leo lên nổi cấp trưởng phòng. Còn cái lũ con quan lớn giống như Tiền Tuyết Mai này, sinh ra đã mang theo “thẻ bố trí”, đi học theo chỉ tiêu cán bộ, ra trường liền trở thành một cán bộ cấp phòng.
Đối mặt với loại hiện tượng này, nhất là đến những nơi như trụ sở Tỉnh ủy, thì sẽ có cảm giác không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Tin chắc rằng còn có những loại ngược lẽ đời hơn cả Tiền Tuyết Mai. Tiền Tuyết Mai và Trương Nhất Phàm từng có qua lại, hai người là người quen cũ.
Ngoại trừ vài vị Ủy viên thường vụ, Tiền Tuyết Mai là người quen duy nhất của Trương Nhất Phàm ở sở Giám sát. Nhìn thấy bộ dạng thậm thà thậm thụt của cô ta, Trương Nhất Phàm liền cười hỏi một câu:
- Em làm gì vậy? Cứ lén la lén lút.
Tiền Tuyết Mai là đến dò la tin đồn, trông thấy trong phòng làm việc của Chủ nhiệm không có ai khác, liền lách người vào. Trong sở Giám sát Tỉnh ủy đại đa số đều là người có lai lịch, bình thường tuổi tác đều trên ba mươi. Những cô gái trẻ như Tiền Tuyết Mai này chẳng có mấy, nhưng cũng chỉ có Tiền Tuyết Mai là dáng vẻ ưa nhìn.
Ban nãy trong lúc làm quen, Trương Nhất Phàm đã nhìn lướt qua một lượt, năm cô gái trong sở Giám sát, đa phần đều như ma chê quỷ hờn, dáng người kỳ dị, ngũ quan thê thảm. Không phải mặt đầy tàn nhang, thì cũng là eo thùng phuy, ngẫu nhiên có một cô khuôn mặt và dáng người đỡ hơn đôi chút, thì lại phải tính cách không ra làm sao, lúc Trương Nhất Phàm bước vào, cô ta còn đang cầm gương trang điểm.
Tiền Tuyết Mai tốt nghiệp đại học chính quy, cũng lại là bạn cũ, nên Trương Nhất Phàm đối với cô ấy cảm giác cũng không tệ lắm.
- Chủ nhiệm Trương, tối nay cùng nhau làm bữa liên hoan đi!
Trước khi đến đây, Tiền Tuyết Mai đã liên lạc với vài vị Trưởng phòng, mọi người đã bàn bạc sơ qua, quyết định mời cơm vị Chủ nhiệm mới tới này. Trương Nhất Phàm lập tức đồng ý:
- Được thôi! Có mấy người?
- Cũng không có mấy, chỉ vài người trong phòng chúng ta thôi.
- Hôm nay tôi làm chủ, mọi người cứ thoải mái.
Sau đó hắn ra xe đem vào bốn bình rượu Ngũ Lương.
Hai bàn ăn, mỗi bàn hai bình. Trương Nhất Phàm vừa rót rượu, vừa nói:
- Cái này không tính là biến chất, đây là hàng tích trữ tư nhân của tôi.
Mấy người trẻ tuổi vốn vẫn đang thầm lo lắng, “Tiền bữa cơm hôm nay sau này biết trả thế nào đây?”
“Theo kiểu ‘cam-pu-chia’ ư? Hay là mấy người chúng ta trả hết?”. Hai bàn tính ra khoảng mười mấy người, ít nhất cũng phải một hai ngàn. Bất luận là ai trong bọn họ trả tiền thì cũng đều có chút đau đớn.
Không ngờ Chủ nhiệm mới tới thoáng cái đã mang ra bốn bình Ngũ Lương, rượu này e là cũng hơn hai ngàn rồi? Trương Nhất Phàm rộng rãi như vậy, khiến mọi người lập tức có thêm không ít thiện cảm với hắn.
Xem ra sau này cùng hắn lăn lộn, chí ít cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Lúc Trương Nhất Phàm mới tới, có người sớm đã âm thầm đi nghe ngóng nhân phẩm của hắn rồi, làm thủ hạ, tự nhiên sẽ lo lão đại quá hà khắc.
Rất nhiều người trong phòng Giám sát đều đã từng lăn lộn bên ngoài, cũng đã gặp qua những ông chủ chỉ biết liều mạng mò tiền, những kẻ này thường không để ý đến sống chết của người khác, cứ thấy tiền là giơ tay ra.
Chủ nhiệm mới tới lại thật hào phóng, bữa cơm hôm nay chỉ sợ sẽ làm hắn mất mấy ngàn đồng đấy? Dù sao cũng là người đã từng làm Chủ tịch thành phố, độ mạnh tay nhất định không giống bình thường.
Bởi vì uống rượu của người khác, nên trong lòng mọi người đã không còn kiêng dè gì nữa, Phó Chủ nhiệm là người rất có thâm niên cũng nhịn không được mà không ngừng chạm cốc với Trương Nhất Phàm. Hôm nay, rượu này là rượu thắt chặt tình cảm giữa mọi người, nên mỗi người đều xuất ra toàn bộ khả năng của mình.
Lúc cơm đã ăn được một nửa, Trương Nhất Phàm lại bảo ông chủ đưa cho mỗi bàn một bao thuốc lá. Còn là loại Phù Dung Vương chính cống của Hồ Nam, loại hảo hạng. “Công sức mình bỏ ra xem như là đủ rồi, tiếp theo thì phải xem biểu hiện của những người này nữa thôi”.
Nếu sau này trong công việc, ai mà làm trái chủ trương của mình, Trương Nhất Phàm sẽ… Ha ha ha...