Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 346 : Không có ý tốt
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Trong phòng bao có cả thảy sáu người, ba nam ba nữ, cái bóng dáng quen thuộc đang quay lưng ra cửa kia quả nhiên là Lưu Hiểu Hiên. Ngoại trừ người đàn ông trung niên béo phệ kia ra, hai người còn lại một già một trẻ, người đàn ông gầy vừa phải ngồi bên cạnh Giám đốc Thái, không ngờ lại là Phó Chủ nhiệm phòng Giám sát kiểm tra Kỷ luật, Khâu Quốc Tài.
Khâu Quốc Tài trên mặt lộ nụ cười nham hiểm, đang khiêu khích Giám đốc Thái:
- Lão Thái à, hôm nay nếu vị Lưu đại tiểu thư này không chịu nể mặt, tôi thấy cái chức Giám đốc đài truyền hình này anh cũng không cần làm nữa đâu!
Khâu Quốc Tài quay sang người đàn ông trung niên tuổi trên dưới bốn mươi ngồi bên cạnh, nói:
- Lão Tống, anh nói có phải không?
Người họ Tống ấy là một vị Trưởng phòng ở đài truyền hình, hôm nay ba người ra ngoài uống rượu, liền hẹn cả mấy cô dẫn chương trình của đài truyền hình đi cùng để bồi rượu.
Lưu Hiểu Hiên sau khi được mời từ đài truyền hình thành phố Đông Lâm lên làm người dẫn chương trình cho các show giải trí của đài truyền hình tỉnh, tiếng tăm lập tức nổi như cồn, mỗi ngày đều có hàng dài những người muốn mời cô ra ngoài.
Nhưng Lưu Hiểu Hiên vẫn giống như trước, có thể từ chối thì sẽ từ chối, thật sự không thể từ chối mới miễn cưỡng đi cùng cho có lệ. Tối này là Giám đối Thái của đài truyền hình ra mặt, gọi cô ra ngoài nói là muốn nghiên cứu một chút về nội dung sửa đổi cho kỳ tới của chương trình.
Nhưng ngồi vào bàn cơm, mọi người ngoài ăn uống ra thì căn bản không đề cập chút gì đến công việc. Lưu Hiểu Hiên dĩ nhiên hiểu bàn công việc chỉ là cái cớ, nhưng đã đến rồi, nên cô cũng không tiện làm mất sĩ diện người ta.
Không nghĩ tới cái gã Giám đốc Thái này ý đồ xấu xa, mấy tên đàn ông ỷ vào tửu lượng thâm hậu, từ đầu đến cuối muốn ép cho người ta say khướt. Lưu Hiêu Hiên không ngốc, biết bọn họ chắc chắc có ý đồ không tốt, bởi vì lúc ở trong đài, gã Giám đốc Thái thường xuyên mượn lí do bàn công việc, động tay động chân với các đồng nghiệp nữ.
Hai cô gái kia cũng là trụ cột của đài truyền hình, mỗi người phụ trách một chương trình.
Lão Khâu Quốc Tài này là bạn lâu năm của Giám đốc Thái, bởi vì Trương Nhất Phàm được thăng thẳng từ bên dưới lên, cắt đứt con đường lên làm “chính thất” của lão. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Khâu Quốc Tài khá buồn bực, bất kể làm việc gì, cũng đều cảm thấy không được như ý.
Ở phòng Giám sát kiểm tra Kỷ luật, lão chỉ có thể cố gắng hết mức che giấu bất mãn ở trong lòng. Khâu Quốc Tài mỗi lần nghĩ đến việc mình đã sắp năm mươi, mà hy vọng lên làm “chính thất” lần này cũng tiêu tan rồi, thì ở vào tuổi này, lão cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại cái vị trí Phó Chủ nhiệm cho đến lúc về hưu thôi.
Dựa vào cái gì mà hắn, Trương Nhất Phàm, một kẻ mới hai mươi chín tuổi lại đi dập tắt tia hi vọng cuối cùng của người ta? Khâu Quốc Tài thật không may, cũng từng muốn âm thầm bày kế ngáng chân hắn, nhưng nghĩ đến gia thế hiển hách của Trương Nhất Phàm thì lão lại sợ hãi.
Trong nửa tháng từ khi Trương Nhất Phàm nhậm chức, Khâu Quốc Tài trong văn phòng, vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không để cho người ta nhìn ra điều gì. Nhưng ra khỏi văn phòng, mỗi lần về đến nhà, lão đều cáu giận vô cớ.
Trương Nhất Phàm vung tay hắt ra, cả ly rượu lập tức tạt lên mặt Thái Chí Tiêu.
- Mày —— Con mẹ mày, muốn chết sao!
Thái Chí Tiêu phát hỏa, không nghĩ tới đang yên lành, đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim này, làm lỡ việc tốt của gã không tính, lại còn bị người ta hắt rượu đầy mặt.
Hôm này gã đã tính cả rồi, Lưu Hiểu Hiên chắc chắn không dám đi ra khỏi cánh cửa này. Bởi vì cánh cửa đài truyền hình tỉnh không phải dễ vào như vậy, lúc trước Lưu Hiểu Hiên cũng suýt nữa bị loại ra ngoài. Người thực sự có bản lĩnh, mà không có quan hệ và hậu thuẫn, thì cũng khó có ngày ngẩng đầu lên được.
Nhưng gã không ngờ được, Trương Nhất Phàm lại đột nhiên xông vào, còn tạt rượu lên mặt mình. Thái Chí Tiêu làm sao chịu cam tâm? Gã liền mắng ra một câu. Một kẻ đã quen với việc vung tay động chân, giễu võ dương oai ở đài truyền hình như gã, đâu chịu bị sỉ nhục thế này? Vì thế, gã thở hổn hển tức giận, giơ tay muốn đánh Trương Nhất Phàm.
Không ngờ phản ứng của Trương Nhất Phàm còn linh hoạt hơn gã, tóm lấy bàn tay mập mạp của gã. Hơn nữa chỉ tóm đúng hai ngón tay. Trương Nhất Phàm vừa dùng chút lực, Thái Chí Tiêu lập tức rống lên như lợn bị chọc tiết.
“Ái a” —— Khâu Quốc Tài ngồi ở phía kia không dám hé răng, nhìn thấy Trương Nhất Phàm không chế hai ngón tay Thái Chí Tiêu, lão cắn chặt răng, cố không để mình phát ra tiếng. Tên Trưởng phòng ngồi cạnh lão đứng lên nói:
- Cái người này thật quá càn rỡ rồi. Mau thả Giám đốc Thái ra!
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng, tăng thêm chút lực, Thái Chí Tiêu lập tức đau đến quỳ trên mặt đất. Mấy người trong phòng riêng sắc mặt liền biến đổi, còn hai cô gái kia trong lòng bất an, ngồi đó nơm nớp lo sợ.
Khâu Quốc Tài lúc này mới đứng lên, ngượng ngùng nói:
- Chủ... Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Đều là hiểu lầm cả mà.
Trương Nhất Phàm không để ý đến lão, chỉ là thuận tay đẩy một cái, Thái Chí Tiêu liền ngã lăn ra, bốn chân chổng lên trời, ôm lấy hai ngón tay đau đớn vừa bị Trương Nhất Phàm kẹp chặt, thân hình run lên cầm cập.
Tên Trưởng phòng kia lập tức chạy đến đỡ Thái Chí Tiêu dậy, chỉ vào Trương Nhất Phàm mắng lớn:
- Cái tên này thật quá láo rồi, vô duyên vô cớ chạy vào đây đả thương người. Chủ nhiệm Khâu, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi.