Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 350 : Nhâm tuyết y

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Hai thanh niên đang ngồi trong một quán trà trên đường Hòa Phong trên tỉnh, hai người này tuổi gần xấp xỉ như nhau, lông mày cũng tương tự, đậm và dày.



Nhìn qua thật sự là có nét tương đồng, chỉ là trên khuôn mặt có những nét khác biệt rõ rệt. Điểm giống nhau nhất của hai người đó là đôi lông mày. Trương Nhất Phàm cầm điếu thuốc, cười nhẹ đánh giá chàng thanh niên lớn tuổi chưa vợ này.



Không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà, Củng Phàm Tân vẫn chưa lấy vợ. Hồi đó y cũng là một anh chàng đẹp trai, nhưng nghe những lời tự thuật sầu muộn của Củng Phàm Tân thì Trương Nhất Phàm hiểu ngay được những đau khổ của y trong mối tình đó.



Bạn gái hồi đại học bỏ đi theo một tên có tiền, hai người đi Hồng Kông, yêu nhau vài năm rút cuộc cũng công toi. Bởi vậy mà trong lòng Củng Phàm Tân ít nhiều cũng có chút luyến tiếc.



Y nói đàn bà đẹp không đáng tin. Độc thân vẫn là tốt nhất, tự do tự tại.



Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:



- Chuyện Tiền Tuyết Mai thích cậu, cậu biết không?



Củng Phàm Tân hơi bối rối, tay cầm thuốc run run. Trương Nhất Phàm thấy được sự căng thẳng của y. Với tính cách Tiền Tuyết Mai, chắc là đã tỏ tình với y rồi, nếu không Củng Phàm Tân sao phải hoảng loạn thế?



Hoặc là y đang lo lắng điều gì.



Đúng vậy, chắc chắn rồi. Làm quan ở tỉnh ai không coi trọng môn đăng hậu đối?



Vì việc của Tiền Tuyết Mai mà Tiền Học Lễ đã tìm gặp y. Nếu phát hiện ra y có liên hệ gì với Tiền Tuyết Mai thì Tiền Học Lễ sẽ xử tử y.



Củng Phàm Tân nói đến đây trên mặt nở nụ cười đau khổ. Tự mình lăn lộn vài năm mới làm tới chức Đội phó đại đội trị an, vì tiền đồ của bản thân sao lại đi dính vào việc đó chứ?



Nếu người ta đã nói ra những lời độc địa như vậy thì mình nên biết ý. Không nên làm cho cả hai bên không thoải mái. Con gái là con người ta. Lão ta muốn gả cho ai thì gả. Mình không xem vào được.



Xem ra trong việc này Củng Phàm Tân đã phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu không theo tính cách của y thời ở trong trường thì quyết không để bị thua thiệt. Chẳng ngờ ngoài xã hội chỉ có chút nhiệt huyết thì cũng không thể không vì miếng cơm manh áo mà khom lưng.



Hai người vốn định đi uống rượu nhưng y cố tình đề nghị đi uống nước, y mời. Trương Nhất Phàm cũng không ép buộc mà làm theo ý y.



Củng Phàm Tân nói với hắn, nhà y giờ chỉ còn một mẹ già. Hiện giờ sống cùng y tại khu tập thể của cơ quan. Bản thân y mấy chục nghìn để mua nhà cũng không có thì lấy gì mà cầu hôn con gái Tiền Học Lễ chứ?



Nói chuyện với Củng Phàm Tân gần một tiếng là Trương Nhất Phàm cơ bản đã hiểu rõ tâm tư y. Củng Phàm Tân không phải là không thích Tiền Tuyết Mai chỉ là không vượt qua được trở ngại của gia đình. Y không muốn làm cho hai bên đều mất thể diện.



Nhất là Tiền Học Lễ đã nói khó nghe rằng con gái lão không thể lấy y một tên không có địa vị gì cả. Trương Nhất Phàm lắc đầu, chẳng ngờ cái lão Tiền Học Lễ này lại gàn dở đến thế, giờ là thời đại nào rồi. Người ta chủ trương tự do hôn nhân. Bọn chúng thì ngược lại, trong tay có tí chức quyền liền làm cao.



Thấy Củng Phàm Tân có chút chán nản. Trương Nhất Phàm an ủi:



- Cậu đừng nhụt chí, nếu vẫn còn coi tôi là anh em, có gì khó khăn cứ nói với tôi.



Nói đến khó khăn Củng Phàm Tân đúng là có một việc cần người giúp đỡ. Ngày trước y nhờ ông nội nói với bà nội nhưng chẳng ai giúp y cả. Y cũng định tìm Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi, nhưng bọn họ rất ít khi ở tỉnh, hơn nữa sau khi y thất tình thì trở nên lãnh đạm, rất ít liên lạc với bạn bè.



Hai năm nay đã dần hồi phục, đã khôi phục lại suy nghĩ hoạt bát như xưa rồi.
- Được, mấy giờ?



- 7h30 được chứ?



Thẩm Uyển Vân nở nụ cười thắng lợi, cô biết rằng âm mưu của mình lại được thực hiện rồi.



Trương Nhất Phàm đồng ý, giờ là gần 7h, ngồi thêm chút nữa không sao. Sau khi xác định xong bữa tối, Thẩm Uyển Vân mới cười nói:



- Anh có việc nhờ em phải không?



Nếu không phải là Thẩm Uyển Vân ở bên kia đầu dây thì Trương Nhất Phàm sẽ đánh cho cô mấy cái vào mông. Cô ta biết rõ mình có việc nhờ mà còn cố tình thừa nước đục thả câu. Nhưng những việc đã đồng ý với cô hắn không bao giờ hối hận cả, hơn nữa hai người cũng lâu lắm rồi không gặp mặt. Hắn quyết định tối nay sẽ bán mình cho cô.



Cuối cùng cũng đến việc chính. Trương Nhất Phàm nói:



- Tôi có một đứa em họ của thằng bạn, muốn vào làm ở tòa soạn tỉnh, việc này cô thu xếp nhé.



Thẩm Uyển Vân nghe thấy bên kia đầu dây có giọng nói chuyện nhỏ nhỏ, biết là ở chỗ Trương Nhất Phàm chắc chắn có người, liền nói:



- ok, anh bảo cô ấy ngày mai đến văn phòng tìm em.



Trương Nhất Phàm gác máy, nói với hai người:



- Anh cho em số điện thoại này, mai em mang hồ sơ đến văn phòng tìm cô ấy.



Nhâm Tuyết Y gật đầu cảm kích:



- Cảm ơn trưởng phòng Trương.



Củng Phàm Tân cũng cảm kích nói:



- Cảm ơn cậu, Nhất Phàm



Trương Nhất Phàm nhíu mày:



- Cậu đang chửi tớ đấy hả? Đều là anh em với nhau cả, cảm ơn mãi làm gì? Em họ cậu thì cũng là em họ tôi, lần sau tự nhiên một chút là được.



Những lời hắn nói làm Củng Phàm Tân ngượng ngùng gật đầu nói:



- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.



Chỉ một câu nói của Trương Nhất Phàm đã giải quyết được vấn đề mà hai năm nay y không giải quyết nổi. Củng Phàm Tân như trút được gánh nặng cũng không nói thêm gì nữa, quay sang nhìn em họ mình. Ánh mắt hai người có chút phức tạp. Trương Nhất Phàm nghĩ: trừ phi hai người này có tình ý với nhau. Tên Củng Phàm Tân không nói thật, chẳng lẽ y lại thích em họ mình?