Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 37 : Đục nước béo cò
Ngày đăng: 17:11 30/04/20
Cầm hơn 60.000 tệ tiền mặt đòi được từ chỗ Chung Tiểu Ân trở về, lại từ phòng tài chính Huyện kiếm một ít tiền, góp đủ 120.000, cuối cùng cũng thu gom được hơn bốn trăm mẫu đất.
Hạng mục của khu vực rau củ đã chính thức bước vào giai đoạn đấu thầu, nhận thầu.
Mùa mưa cuối cùng cũng đã đến!
Mùa mưa ở Thị Trấn Liễu Thủy giống như súng thép của đàn ông, rất lâu và cũng rất mạnh.
Trận mưa này kéo dài đến cả nửa tháng.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng, quyết định ban đầu của Trương Nhất Phàm là hoàn toàn đúng. Con sông Tế Thủy lại một lần nữa dâng cao, nước sông cuộn trào mãnh liệt, lao thẳng xuống dốc, dọc đường liên tục báo nguy cấp, tình hình trở nên cấp bách.
Không ít các lãnh đạo của huyện Tế Châu và Ủy ban nhân dân Huyện đích thân đến hiện trường chỉ huy phòng chống lũ, phòng bị rồi cũng chưa yên tâm lắm, nhìn ngọn lũ từng đợt từng đợt cuộn trào dữ dội, hết lần này đến lần khác đi qua những đoạn đường đầy nguy hiểm Bí thư Đoàn của huyện Tế Châu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Mỗi lần nhìn thấy cơn lũ cuồn cuộn chảy đến, trong lòng anh ta lại thất giật thon thót, xém chút nữa thì nhảy lên, nhưng con đê ở sông Tế Thủy cuối cùng cũng bình yên vô sự, không có dấu hiệu nào của sự sụp đổ.
- Đi! Đi đến thượng nguồn xem xem.
Bí thư Đoàn vung tay chỉ huy, phía sau anh ta còn một nhóm người, thẳng tiến về thượng nguồn.
Tại sao năm nay lượng nước lại lớn như vậy mà sông Tế Thủy lại không xảy ra sự cố gì?
Bởi vì kênh Thông Tế nằm trong ranh giới của Tế Châu chỉ có một đoạn nhỏ, khi Chủ tịch Huyện Lâm bàn với chính quyền Tế Châu để khơi thông kênh đào, Chủ tịch Huyện Tế Châu chỉ đọc sơ lược rồi cười cười:
- Chủ tịch Lâm, việc này là việc nhỏ, cứ giao cho người ở Thị Trấn nhỏ xử lý là được rồi. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ làm cho thỏa đáng.
Cho nên việc này cũng không có trình tự thông qua Chính Phủ và Huyện ủy, do người bên dưới của Thị Trấn đứng ra giải quyết, chuyện này Bí thư Đoàn cũng không hề biết.
Thật sự còn có một nguyên nhân khác nữa, khi kênh Thông Tế lên Nhật Báo Đông Lâm, Bí thư Đoàn đang khảo sát ở bên ngoài, cho nên ngay cả báo chí cũng không có xem qua.
Khoảng cách từ đầu nguồn sông Tế Thủy còn khoảng mười km đổ lại, xe của Bí thư Đoàn đang vượt qua một sườn dốc cao, vị trí của con dốc này cũng là vị trí mà buổi tối hôm đó phóng viên Nhật Báo Thành phố Thẩm Uyển Vân đã đi qua, đứng ở đây, vừa khéo có thể nhìn thấy kênh Thông Tế ngang qua Nam Bắc, nước sông chảy xiết phân thành hai nhánh, cuồn cuộn chảy xuôi theo dòng.
- Đợi đã!
- Còn có thể có cái gì đó à, chẳng lẽ em không thích anh sao?
Khi không có người, Trương Nhất Phàm thỉnh thoảng cũng cởi bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của chốn quan trường mà cùng với Đồng Tiểu Phàm nói chuyện rất là tình cảm.
- Nằm mơ đi, ai thích anh chứ?
Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, trong lòng thầm vui sướng.
- À! Hóa ra trước giờ anh luôn tự mình thêu dệt tình cảm rồi!
Trong giọng nói của Trương Nhất Phàm có phần chán nản, uất ức nói:
- Nếu như hôm này không thổ lộ hết những gì trong lòng, thì anh vẫn mãi luôn mong đợi. Nếu đã như vậy, thì không nên gượng ép, chúc em luôn may mắn, anh sẽ đi kiếm người nào đó thích anh đây!
- Anh dám!
Trong giọng nói của Đồng Tiểu Phàm nghe có vẻ đầy mùi vị ghen tuông, tên ngu ngốc này sẽ không đi thật chứ? Đồng Tiểu Phàm nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn đi kiếm người khác, đột nhiên hét toáng lên.
Sau đó dỗi hờn nói:
- Thật đúng là một tên đại ngốc, người ta chỉ đùa với anh mà không được àh.
- Khỉ thật! Tiểu Phàm, em thật là hư, hóa ra em chỉ gạt anh thôi, hại anh đau lòng muốn chết.
Đồng Tiểu Phàm không nói gì, trong điện thoại im lặng vài giây, Trương Nhất Phàm cười ha hả nói:
- Vậy em định khi nào đến đây? Anh sẽ dắt em đi xem phim nhé.
- Xem phim? Thôi đi. Em thấy anh kiếm cớ thì đúng hơn, muốn chiếm đoạt em cho dễ thì có.
Đồng Tiểu Phàm không ngốc, trong phút chốc đã vạch trần âm mưu của hắn. Sau đó cô ấy nhớ lại chuyện lần trước khi ở trên xe, Trương Nhất Phàm len lén nhìn bộ ngực mình, khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét thẹn thùng.