Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 372 : Bạch văn thiên

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Mấy người đến khách sạn Hoa Thiên Cách, Bạch Khẩn càng có chút tỏ ra căng thẳng, vì Bạch Văn Thiên ở Đông Bắc là nhân vật vừa thiện vừa ác. Thủa thiếu niên từng tham gia xã hội đen, bây giờ chỉ làm kinh doanh, nhưng dù vậy, không ai dám qua mặt ông ta cả.



Chuyện khiến Bạch Văn Thiên nuốt không trôi cục tức, mình đường đường là một gia tộc lớn thế này, không ngờ lại không quyết được chuyện hôn sự của con gái, tên tiểu tử gọi là cái gì Liễu Hải là người thế nào? Dám cướp cả con gái cưng của ta?



Hừ.



Năm đó ta cướp phu nhân Áp Trại, thằng ranh đó được lắm, đánh vào chủ ý của con gái Bạch Văn Thiên ta.



Bạch Văn Thiên là đàn ông Đông Bắc đích thực, thân hình rất thô kệch, để râu dày, hai hàng lông mày dày đậm dựng đứng lên, tướng mạo uy nghiêm đó, thực sự khiến người ta nhìn vào phải khiếp sợ.



Trương Nhất Phàm không tài nào hiểu nổi, diện mạo thô kệch như Bạch Văn Thiên sao lại có thể sinh ra Bạch Khẩn một đứa con gái xinh đẹp như vậy, nói không chừng Bạch Khẩn được di truyền gen tốt từ mẹ, nói như vậy phu nhân của Bạch Thiên Văn phải rất xinh đẹp.



Nghênh tiếp bốn người là Bạch Thanh Tùng, sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền gật đầu mỉm cười. Sau đó nói với Bạch Khẩn:



- Mẹ cũng tới rồi, các ngươi nói năng nên cẩn thận một chút!



Quả nhiên, khách sạn chuẩn bị phòng bao riêng hạng sang, có một phụ nữ gần năm mươi. Đoan trang và tao nhã, tuy khóe mắt điểm vài nếp nhăn, nhưng da mặt vẫn rất đẹp. Nếu không căn cứ vào tuổi của anh em Bạch Khẩn mà đoán thì người bình thường sẽ cho rằng bà ấy chỉ khoảng bốn mươi.



Chắc hẳn Bạch Văn Thiên nghe đến nhân vật Trương Nhất Phàm từ miệng của anh em Bạch Thanh Tùng. Con trai quen biết những bậc tinh anh chốn quan trường, điều này sẽ giúp đỡ rất lớn đến việc hắn thừa kế và phát triển sự nghiệp của gia tộc họ Bạch. Nhưng khi ông ta nhìn thấy bốn người đi vào, vẫn có chút ngạc nhiên.



Bạch Thanh Tùng rất nhạy bén, phát hiện nỗi lo lắng trong lòng cha mình, sợ sẽ sinh hiểu lầm, anh ta bèn giới thiệu:



- Cha, mẹ vị đây là anh Trương Nhất Phàm Chủ tịch thành phố trẻ nhất tỉnh Tương, còn vị này là phu nhân của anh Đổng tiểu thư.



Bạch Văn Bá nhíu mày, nghĩ thầm tên tiểu tử này không phải là đang lừa ta chứ? Chủ tịch thành phố trẻ nhất, ta thấy chỉ giống như là tụi công tử mà thôi. Tùy tiện kéo tới muốn gạt ta hả? Ông già này mắt không hoa, tim không mù, chút tài vặt này cũng lấy ra gạt người ta.



Vì thế, Bạch Văn Thiên sắc mặt không tốt chút nào, liếc nhìn vợ chồng Trương Nhất Phàm, hướng mắt qua Liễu Hải đang nắm tay của Bạch Khẩn. Bạch Khẩn lập tức cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt uy nghiêm của cha. Rút tay lại, nhưng lại bị Liễu Hải nắm lại càng chặt hơn.



Sự kiên định của Liễu hải làm ấm lòng Bạch Khẩn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Bạch Văn Thiên giọng trầm trầm:



- Cha, mẹ!



Nhìn thấy con gái mấy ngày nay đã gầy đi nhiều, mẹ của Bạch Khẩn mắt đỏ lên, bà có chút mềm lòng:



- Bạch Khẩn, con lại đây.



Bạch Khẩn bỏ tay Liễu Hải ra, Liễu Hải mặt căng thẳng miễn cưỡng nở nụ cười:



- Bá phụ, bá mẫu.




Bạch Văn Thiên hơi sững sốt, không ngờ tiểu tử này đúng trước mặt mình mà sắc mặt không đổi tim không nhảy, bình tâm như nước. Khí thế khiếp người của mình, chẳng lẽ cậu ta không cảm nhận được sao?



Không thể nào!



Bạch Văn Thiên không sợ lại lần nữa đọ mắt với Liễu Hải, muốn lấy uy thế con nhà võ để uy hiếp tâm lý người khác. Hừ!



Ta xem xem, ngươi có bản lĩnh gì.



Người luyện võ đều có bệnh chung này, giống như văn học, chỉ muốn lấy vấn đề của hai cái muỗng khoan ra làm khó người khác một chút, Bạch Văn Thiên có ý nghĩ này, không đúng mới lạ, hai đứa con đều là ông ta dạy dỗ mà nên, Bạch Văn Thiên quả không đơn giản.



Nhưng Liễu Hải đứng ở đó bất động, phảng phất như núi Thái Sơn trầm ổn, đối với khí thế bừng bừng của Bạch Văn Thiên anh ta để hết ngoài tai. Bạch Văn Thiên nói:



- Ở Họ Bạch ta đều là nam tử Hán đội trời đạp đất, nếu cậu muốn cưới Bạch Khẩn phải nhận của ta ba chưởng, đương nhiên, nếu có bản lĩnh cậu có thể né ra.



- Cha----



Bạch Khẩn nghe xong lập tức hoảng hốt, trong trận đấu ở kinh thành, Liễu Hải đã bị nội thương, đến giờ chưa khỏi hẳn đỡ không nổi một chưởng của cha. Vì thế cô kêu lên, nên Bạch Văn Thiên càng khẳng định, Liễu Hải xem ra không có gì ghê ghớm, chỉ là từng đi bộ đội mà thôi. Do đó, ông ta càng khẳng định mình có thể dọa Liễu Hải bỏ chạy.



Chỉ có điều, lần này e là ông phải thất vọng rồi.



Bà Bạch cũng có chút lo lắng, đàn ông nhà mình như thế nào chẳng lẽ bà không biết? Nếu đánh chết người ta thì làm sao? Coi như là không muốn gả con gái cho người ta cũng không nên làm căng quá như vậy. Dù gì cũng là phụ nữ lòng dạ mềm yếu hơn đàn ông. Bà thấy Bạch Khẩn một mực yêu Liễu Hải như vậy, thầm nghĩ, không cho Liễu Hải vào nhà họ Bạch không được. Dù sao sản nghiệp nhà họ Bạch ăn mấy đời cũng không hết, cả nhà sống vui vẻ, bình yên không phải rất tốt sao?



Có lẽ, đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.



Bạch Văn Thiên cười khẩy:



- Nếu sợ rồi, ngươi có thể đi ngay bây giờ. Từ nay về sau rời xa Bạch Khẩn!



Liễu Hải đẩy Bạch Khẩn ra:



- Yên tâm đi, anh không sao!



Bạch Khẩn lo lắng rời đi mấy bước, lòng ưu tư mà nhìn hai người.



May mắn là căn phòng này đủ lớn, Liễu Hải đứng vào giữa:



- Đánh đi!