Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 381 : Kim thiền thoát xác

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Liễu Hải vừa mở cửa, nhìn thấy một đám người đứng ngoài cửa, thân hình cao to của Chu Đỉnh Thiên đập vào mắt.



- Mấy người kiếm ai?



Liễu Hải đề phòng hỏi.



- Anh Thiên, chính là bọn họ!



Chiều hôm nay một tên bị Liễu Hải đánh đến nổi mặt xanh mũi thũng đứng ra, chỉ tay vào Liễu Hải hét lớn.



Nhâm Tuyết Y từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy mấy tên hung thần đầy sát khí, không khỏi thấy sợ trong lòng. Nhất là nhìn thấy ba tên truy lùng mình lúc chiều cũng ở đây, nhịp tim sớm đã nhảy loạn cả lên.



Tuy nhiên, cô cũng lấy hết can đảm hỏi một câu:



- Các người là ai?



Sau khi Chu Đỉnh Thiên nhìn thấy hai người, không khỏi cười lạnh lùng một cái, ánh mắt nhìn lướt qua bộ ngực nhô lên của Nhâm Tuyết Y đến thân thể của Liễu Hải:



- Các người là người của tờ báo Tỉnh phải không?



Bộ dạng của Chu Đỉnh Thiên, nhìn có vẻ như là một đại ca xã hội đen. Trên mặt toát lên một vẻ mặt lạnh lùng khắc nghiệt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng phát sáng lấp lánh, kế bên lại mang theo một đám người, toàn bộ tạo dáng so với những đại ca xã hội đen trong những bộ phim truyền hình không có gì khác lắm.



- Phải thì đã sao? Nếu mấy người dám làm loạn, tôi lập tức gọi cảnh sát đấy.



Nhâm Tuyết Y cầm lấy di động, cảnh giác nhìn bọn họ. Chu Đỉnh Thiên mỉm cười một cái, thật không nghĩ được một cô gái này suy nghĩ ngây thơ thế, nếu sợ cảnh sát, thì chính mình đã không đến đây. Không lẽ cô ta không biết được nơi này ai là người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất?



Liễu Hải ngăn cản Nhâm Tuyết Y lại, chính mình đứng ngay ở cửa, tư thế như một đàn ông đứng giữ quan ải.



Một tên có tóc húi cua mang vẻ mặt hung hăng, rất khí phách chạy tới, đập tay rất mạnh lên vai của Liễu Hải:



- Thằng nhóc, biết điều một chút, tránh ra!



Hừ!



Chỉ có điều y chưa nói hết câu, Liễu Hải đã ra chân đá thẳng vào đầu gối của y một cái, tên tóc húi cua lập tức bụp một tiếng quỳ xuống.



Ây da ——



- Ngươi…



Mấy người nhìn thấy Liễu Hải hoành hành như thế, không ngờ anh ta dám không nể mặt Chu Đỉnh Thiên, ra tay đánh người, bọn họ liền xông lên đánh. Phải cho tiểu tử này biết tay!



Chu Đỉnh Thiên nhìn ra Liễu Hải không phải bình thường, ho lên một tiếng, giơ tay lên ngăn cản, một vài người lập tức lui ra phía sau.



Nhâm Tuyết Y âm thầm đứng phía sau Liễu Hải lấy làm lạ, rõ ràng nhìn thấy Liễu Hải đứng bất động ở đây, người này vì sao lại lễ phép như thế, cư nhiên lại quỳ xuống cung kính anh ta?



Vài người nhân viên phục vụ khách sạn, đứng xa xa nhìn thấy bên kia không khí không ổn lắm, làm cho họ sợ lén lút mà chạy trốn vào trong.




Một tên hung tợn nói.



Nữ phục vụ rất kỳ lạ nhìn hai người họ, lắc lắc đầu. Riêng một người thì rống lên:



- Mau đuổi theo! Nếu không sẽ không kịp đâu.



Hai người lập tức chạy như điên ra ngoài.



Nhân viên phục vụ còn đang ngẩn ngơ, suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu được bộ dạng của hai người họ. Hơn nữa ngày mới phản ứng lại, mắng vài câu bệnh thần kinh.



Vừa rồi người đàn ông ở trong phòng này, muốn vô vào đây, lấy năm trăm đồng để mua đồng phục làm việc của cô. Lúc đó cô còn chưa hiểu hết, đối phương liền nói mượn chiếc xe đẩy của cô dùng một chút. Sau đó lại nghe thấy người phụ nữ này, tự biên tự diễn, một người tự ngồi chửi nhau, một lúc sau lại phát ra tiếng đàn ông, một lúc sau lại phát ra tiếng phụ nữ, chửi mắng nữa ngày, cô ta tự mình bụm mặt, khóc sướt mướt chạy ra ngoài.



Người điên, hôm nay gặp toàn một lũ điên.



Tuy nhiên, vì thân phận của năm trăm đồng, nên cô đã nhận lời.



- Cái gì? Chạy rồi, các người ăn *** à!



Chu Đỉnh Thiên nghe được tin tức này, hung dữ mà chửi lên, nhìn thấy mấy người đứng đằng sau lưng, không khỏi nổi lên cơn giận dữ:



- Còn đứng đây làm gì hả, còn không mau đuổi theo! Một lũ vô tích sự!



Giao lộ Giao Châu, trên chiếc xe Audi màu đen thời thượng, Nhâm Tuyết Y ha ha cười không ngừng, cô chỉ vào Liễu Hải đang mặc bộ đồ đồng phục của nhân viên phục vụ, cười đến nỗi bụng cũng đau rồi.



Liễu Hải trừng mắt nhìn cô ta:



- Còn cười nữa, còn cười nữa tôi sẽ quăng cô xuống xe à.



Nhâm Tuyết Y cố gắng bụm lấy mặt mình lại:



- Tôi không cười nữa là được chứ gì?



Liễu Hải một bên cởi quần áo, một bên lái xe, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng chính của mình.



Nhâm Tuyết Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không nhịn được khen ngợi một câu:



- Anh Liễu Hải, không nghĩ tới anh có thể đánh được, còn có thể có nhiều mưu trí. Chiêu kim thiền thoát xác này, sử dụng thật tuyệt đỉnh.



Liễu Hải mặt đỏ lên, ngại ngùng nói:



- Đi theo anh Nhất Phàm, học được nhiều tự nhiên sẽ biết sử dụng thôi!



- Đây cũng là Trương chủ nhiệm dạy anh à?



Nhâm Tuyết Y kinh ngạc nhìn Liễu Hải, có chút không tin mà hỏi han.