Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 384 : Tình yêu bí mật

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Tỉnh ủy đối với việc điều chỉnh Giao Châu lần này, Trương Nhất Phàm cũng rất vừa lòng, ít nhất cũng không để Chu Chí Phương ở Giao Châu kiêu ngạo như vậy, hơn nữa lại bị điều đi Mai Châu – nơi tương đối lạc hậu. Quan trọng nhất là đến chức Bí thư thành ủy cũng không còn giữ được, mà chỉ đổi lấy được chức Chủ tịch thành phố.



Chủ tịch thành phố và Bí thư thành ủy có khác biệt rất lớn, tuy rằng cấp bậc giống nhau, đều thuộc cấp Sở, nhưng ở xếp hạng Thành ủy, ông ta chỉ là đứng ở thứ hai.



Thật là đáng tiếc quá! Chu Chí Phương tự làm mình rơi vào tình thế này, quả thực buồn bực muốn khóc.



Thẩm Uyển Vân nằm trong vòng tay Trương Nhất Phàm, hai người vừa mới ăn cơm với nhau xong, để chúc mừng thắng lợi lần này. Truyền thông rất đắc lực! Nếu không có áp lực của Thẩm Uyển Vân thì việc của Giao Châu có thể dễ lộ như vậy không? Lần này, Thẩm Uyển Vân là đại công thần. Biểu hiện cũng không tồi.



Nghĩ lại việc Chu Chí Phương bị điều đến Mai Châu, thật sự là khóc không ra nước mắt. Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười.



Thẩm Uyển Vân cắt một miếng táo, đưa đến miệng hắn:



- Lần này Nhâm Tuyết Y quả rất giỏi, phải khen ngợi cô ấy một chút.



Trương Nhất Phàm nói:



- Có thưởng có phạt mới là đạo lý dùng quân, không ngờ một cô gái như vậy lại có năng lực quyết đoán rất tốt!



Thẩm Uyển Vân mặc áo ngủ, cười duyên nằm xuống:



- Em nếu như không có năng lực quyết đoán thì còn có thể ở lại đây với anh sao?



Trương Nhất Phàm giơ tay đón lấy cô, hai người tiếp xúc đụng chạm với nhau, trong lòng lại cảm thấy rỗng tuếch. Đây là hắn hưng phấn nhất thời, dùng sức kéo lấy cô, Thẩm Uyển Vân liền cười duyên nhảy dựng lên.



Hai người vui đùa một hồi, Thẩm Uyển Vân nằm trong vòng tay hắn không động đậy gì, cô ta hỏi Trương Nhất Phàm.



- Trong nhà đã có giúp việc chưa?



- Liễu Hồng qua đây giúp một tay.



Trương Nhất Phàm ngửi thấy mùi thơm của xà bông cô vừa dùng, mới hít một hơi thật sâu. Thẩm Uyển Vân đã từng gặp qua Liễu Hồng, nên cô ta nhớ khá rõ. Câu chuyện của thị trấn Liễu Thủy, tinh thần không biết sợ của Liễu Hồng khiến cho Thẩm Uyển Vân có chút cảm phục.



- Chị Liễu Hồng đến đây rồi à?



Thẩm Uyển Vân đỏ bừng mặt, cười ẩn ý nhìn Trương Nhất Phàm, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chột dạ.



Leng keng —— chuông cửa vang lên, ai vậy? Hai người kinh ngạc bật dậy khỏi ghế xa-lông, nhanh chóng đứng lên.



Trương Nhất Phàm nhìn cô ta một cái, “Ai vậy?”.



Thẩm Uyển Vân lắc lắc đầu, rón rén chạy đến lỗ mắt mèo ở cửa nhìn ra bên ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh Trương Nhất Phàm chỉ chỉ, bảo hắn vào nhà vệ sinh trốn đi.



Trương Nhất Phàm nghĩ Thẩm Uyển Vân không muốn người khác biết mình ở đây, vội chạy vào nhà vệ sinh. Phòng của Thẩm Uyển Vân không lớn lắm, có hai phòng. Căn phòng kia là nơi tập thể dục, đặt một máy chạy bộ, còn có mấy dụng cụ tập thể hình nữa.



Nhà vệ sinh cũng tạm, khoảng sáu bảy mét vuông gì đó, ở giữa có một cái màn vải phân thành hai phòng, một bên là phòng tắm, một bên là phòng vệ sinh.



Do hai người mới thân mật xong, trong phòng vệ sinh còn bày mấy đồ Thẩm Uyển Vân vừa mới tắm rửa thay ra. Trương Nhất Phàm nhăn mày nhíu mặt, đành phải giấu mình ở nơi chật chội này một lát.



Cũng không biết người ngoài cửa vào là ai mà lại làm cho Thẩm Uyển Vân lo lăng như vậy.




Mỗi lần đón năm mới, cả nhà đoàn tụ, Thẩm Uyển Vân luôn nghe những lời ra tiếng vào như vậy. Đương nhiên rất nhiều điều đều nhằm vào thân phận của Thư An Ảnh.



Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ ngực, hướng vào nhà vệ sinh nói:



- Các người còn không mau ra ngoài đi?



Trương Nhất Phàm thấy hành tung đã bị bại lộ, đành phải từ phòng tắm đi ra, Nhâm Tuyết Y theo phía sau.



- Chị Vân, em… em đi đây.



Nói xong, cô cúi đầu, không dám nhìn Trương Nhất Phàm, vội vàng đi thẳng ra cửa.



- Ôi chao ——



Ai ngờ, đi không cẩn thận nên va vào cạnh cửa, làm Nhâm Tuyết Y la lên một tiếng, kéo cửa lại hoảng sợ chạy mất.



Thẩm Uyển Vân nhìn chằm chằm bóng dáng Nhâm Tuyết Y, hai tay bắt chéo trước ngực, quay đầu lại hỏi:



- Có phải anh đã làm gì người ta không? Anh xem cô ấy đỏ mặt như vậy.



Có trời đất chứng giám, anh chỉ, anh chỉ…



Nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc nãy, Trương Nhất Phàm cũng không biết giải thích như thế nào nữa.



Thẩm Uyển Vân nói:



- Anh chỉ sờ soạng người ta một chút phải không?



- Sao em lại biết?



Trương Nhất Phàm thốt lên.



- Hừ, nhìn quần áo người ta có dấu tay trước ngực là biết rồi.



- Anh thực sự không phải cố ý đâu!



Trương Nhất Phàm xấu hổ muốn chết, tình huống vừa rồi là cực chẳng đã. Nhưng hiện tại mọi việc đã bị bại lộ rồi, bí mật của hai người đã bị Nhâm Tuyết Y biết hết rồi.



Để thoát khỏi chuyện xấu hổ này, Trương Nhất Phàm liền đổi đề tài.



- Chú hai của em đến có chuyện gì vậy?



Thẩm Uyển Vân cũng không giấu diếm hắn, buồn bã nói:



- Bọn họ còn không chịu buông tha cho em? Muốn em sớm đi lấy chồng.



Nghe cô nói xong, Trương Nhất Phàm liền biết rằng người nhà họ Thẩm đang muốn tìm đối tượng cho cô.