Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 387 : Băm vằm anh

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Thời gian ba ngày đối với Trương Nhất Phàm mà nói thật sự là quá gấp gáp.



Rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, nhưng việc khẩn cấp, có thể bỏ qua thì bỏ qua. Ai bảo tên Bí thư Thành ủy Song Giang chết tiệt lại bệnh nặng vào đúng lúc này, hiện tại thành phố Song Giang như rắn mất đầu, lòng người không yên.



Ngày hôm sau tin tức truyền đến tai rất nhiều người đang thèm muốn vị trí đó, Trương Nhất Phàm vội vàng bàn giao công việc.



Không ngờ Tiền Học Lễ đột nhiên lại đi vào văn phòng của Trương Nhất Phàm, trong mắt có chứa nhiều cảm xúc. Rốt cuộc thì nhà họ Trương đã xuất hiện nhân tài mới, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà có thể vọt lên cấp sở.



Tuy rằng lần này đảm nhiệm thủ trưởng địa phương, cấp bậc không thay đổi, nhưng ý nghĩa có khác. Tiền Học Lễ liền cân nhắc, nối lại quan hệ tốt với nhà họ Trương, chỉ có điều ông ta phát hiện gần đây ngay cả thủ hạ của Trương Nhất Phàm đối với ông ta cũng có ý xa lánh.



Vì thế ông ta hoài nghi trong lòng, hay là việc làm mờ ám của mình với nhà họ Phương đã bị hắn biết rồi? Bởi vậy hôm nay ông ta mới tự mình đến đây.



Dù sao Tiền Học Lễ cũng là người lãnh đạo trực tiếp, Trương Nhất Phàm mang theo nụ cười đứng dậy chào hắn.



- Bí thư Tiền!



- Nhất Phàm à! Chúc mừng cậu. Cậu lại xông pha giang hồ rồi.



Tiền Học Lễ nói đùa một câu, cố gắng tạo không khí vui vẻ một chút.



Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:



- Còn không phải nhờ lãnh đạo cất nhắc sao, cũng là tổ chức sắp xếp cả, tôi không thể không tuân mệnh được.



Tiền Học Lễ cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ: “Thường nói Kinh thành có người dễ làm quan, xem ra đúng là như vậy. Mẹ nó, mình đúng là đồ đầu lợn, tự nhiên lại chạy sang cùng phe với người họ Phương, thật ngốc không thể nói được”.



Hiện tại Phương Cảnh Văn, người chủ tịch này đang bị hai vị Bí thư và Phó Bí thư liên kết chèn ép, ngày nào cũng khó sống cả. Gia cảnh của người ta cũng không thua kém ngươi, dựa vào cái gì lại sợ ngươi chứ? Tỉnh Tương vốn là thế lực của Trương gia, thế mà các người lại dám nhúng tay vào.



Tình thế trước mắt, Tiền Học Lễ tự nhiên khôn khéo thấy rõ, hôm nay ông ta đến đây quy hàng.



- Chủ nhiệm Nhất Phàm, nếu không bận thì tối nay đến nhà tôi dùng bữa cơm đạm bạc?



Trương Nhất Phàm liếc nhìn Tiền Học Lễ một cái, thầm nghĩ ngươi đến chậm một bước rồi, lúc đầu ngươi tại sao lại đem con gái gả cho Tằng Hào Hiếu? Hiện tại Phương Cảnh Văn không được, ngươi lại muốn sang bên này hả? Trong lòng Trương Nhất Phàm ghét nhất là loại hành vi này.



Tình đồng chí đứng về cùng một phe là rất quan trọng, lập trường không kiên định, sau này sợ rằng sẽ bị ăn quả đắng. Trương Nhất Phàm cũng trả lời khôn khéo:



- Thật ngại quá, tối nay đã có hẹn hết rồi. Nếu không thì hai ngày sau tôi và Tiểu Phàm đến nhà anh chơi được không?



Hai ngày sau à, hai ngày cậu đã đi rồi. Tiền Học Lễ tự nhiên biết là hắn muốn chối từ, kỳ thực trong lòng không muốn đến. Vì thế ông ta liền nghĩ, không cần nói nhiều thêm nữa, Trương Nhất Phàm khẳng định đã đoán được mình muốn gia nhập vào phe nhà họ Trương rồi.
Trương Nhất Phàm cười, nhích lại gần hơn.



- Tối nay đi đâu?



- Đến nhà em thôi!



Thẩm Uyển Vân vẻ mặt bình tĩnh, chuyên tâm lái xe.



Trương Nhất Phàm đưa tay khoác lên vai Thẩm Uyển Vân, giọng điệu kéo dài.



- Chuyện hạnh phúc nhất của anh trong cuộc đời này chính là gặp gỡ các cô gái. Tiểu Vân, cảm ơn em!



Hắn còn gật gật đầu nhìn Thẩm Uyển Vân nói.



Thẩm Uyển Vân mỉm cười thản nhiên:



- Sai lầm lớn nhất của em trong cuộc đời này chính là gặp được anh, khiến em muốn dừng lại mà dừng không được.



Trương Nhất Phàm sửng sốt, sau đó hắn cười rộ lên. Gặp gỡ mình đúng là làm khổ Thẩm Uyển Vân thật. Chỉ có điều hai người đến lúc này muốn tách ra cũng không dễ. Trương Nhất Phàm im lặng hút thuốc.



Thẩm Uyển Vân thản nhiên nói:



- Nhưng em chưa bao giờ hối hận.



Cô lấy tay kéo đầu Trương Nhất Phàm lại.



- Cho nên anh nhất định phải tốt với em, không được phụ lòng em đó! Em có thể không cần quan tâm bên cạnh anh có mấy người phụ nữ, nhưng nhất định trong lòng anh phải có em, nếu không thì…!



- Nếu không thì như thế nào?



Trương Nhất Phàm ngồi xuống, yên lặng nhìn cô.



- Băm vằm anh, tất cả mọi người đều vô dụng!



Thẩm Uyển Vân hung dữ nói một câu, đột nhiêncười ha hả.



Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, ngơ người ra, hồi lâu không có phản ứng gì.