Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 390 : Quan uy
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Triệu Vĩ là thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy khóa trước, do tình huống đặc biệt, bí thư Thành ủy trước đây đột nhiên trúng gió, do đó rất nhiều vấn đề được lưu lại.
Như Triệu Vĩ làm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, không thể đương nhiên lại kiêm thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy khóa sau, vận mệnh của anh ta là nằm trong tay của Bí thư Thành ủy mới đến.
Người khác có thể khinh thường vị Bí thư trẻ tuổi này, còn Triệu Vĩ anh ta không dám, nếu Trương Nhất Phàm mà tức giận, chuyển anh ta đến phòng ban nào đó, tiền đồ cả đời này của Triệu Vĩ coi như xong.
Cho nên nhiệm vụ của anh ta là toàn tâm toàn ý hầu hạ vị lão gia này.
Trong văn phòng, Bí thư Thành ủy trước có rất nhiều đồ vật cá nhân vẫn chưa kịp đem đi. Trương Nhất Phàm ở trong phòng ngó một hồi, tiện tay lật lật mấy quyển sách trên giá.
Đập vào mắt là bản tài liệu phân công thành viên Thành ủy Song Giang ngừng lại, cầm lấy tài liệu này, tiện tay đưa cho Triệu Vĩ đang cung kính đứng ở đó:
- Đọc đi!
Triệu Vĩ sửng sốt, lập tức có chút kinh ngạc vì được sủng ái, hai tay nhận tài liệu, cẩn thận mở ra.
Trong văn phòng đặc biệt yên tĩnh, tiếng lật tài liệu của Triệu Vĩ có thể nghe rõ.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, lúc muốn uống nước, phát hiện ra ở đây chưa có bất kỳ đồ vật nào của riêng mình, thế là hắn nói:
- Anh nhớ ngày mai đi mua mấy cái chén trà đến.
Triệu Vĩ cầm tài liệu, đang không biết đọc hay không đọc, nghe thấy Trương Nhất Phàm dặn dò, lập tức cầm quyển vở tiện mang theo luôn, nhớ nhanh lời Trương Nhất Phàm vừa nói.
Nếu Bí thư mới đến muốn anh ta làm việc, điều này có nghĩa là hoàn cảnh của mình tạm thời không quá gian nan. Triệu Vĩ đột nhiên có cách, liệu có phải mình luân chuyển, lại một lần nữa làm thư ký của Bí thư Thành ủy khóa này?
Vốn dĩ Thư ký chuyên trách Bí thư Thành ủy là một chức vụ vô cùng nổi tiếng khiến người ta đỏ mắt. Bởi vì có rất nhiều lúc là tai mắt của Bí thư Thành ủy. Có được ý nghĩ này, Triệu Vĩ cố gắng nén vui mừng, lập tức chạy đi lấy cái cốc dùng một lần đổ cốc trà cho Trương Nhất Phàm.
Sau đó anh ta lại cầm tài liệu:
- Bí thư Trương, có thể bắt đầu được chưa?
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu. Hắn phát hiện Triệu Vĩ này rất thông minh, rất hiểu hàm ý lời nói của mình. Nếu được, thì tiếp tục để anh ta làm!
- Người thì đẹp trai, nhưng hơi lạnh. Đến cả ngày, nhưng chưa nhìn thấy anh ta cười. Dường như tất cả người của thành phố Song Giang chúng ta đều nợ anh ta tiền vậy.
- Tôi cũng cảm thấy thế, ai, các chị nói xem, bây giờ các phòng ban đều loạn như thế, hắn liệu có vừa lên thì sẽ làm cái gì đó như quan mới nhận chức ba mồi lửa.
- Đốt đốt cũng tốt, tôi thấy trong các phòng ban bây giờ, thế lực tà khí quá nặng, có mấy người chính thức đi làm đâu? Có người đến điểm danh là tốt rồi, có người, nửa tháng không đi làm, vẫn lĩnh lương như thường. Làm việc ở đây, cũng không đàng hoàng, ngày nào cũng đọc báo, uống nước sôi, việc rắm to cũng không có.
Có một cô cao ráo nhìn rất thanh tú, tuổi cũng không nhiều nghiêm mặt nói.
- Kim Linh, em nói nhỏ thôi, câu này mà để Trưởng phòng nghe được, cẩn thận em chịu không nổi.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô ta một cái:
- Đi, đi thôi! Người ta về hết rồi. Mình vẫn còn ở đây to nhỏ.
- Đi, đi thôi, Kim Linh con người này là quá lý tưởng hóa, vẫn nghĩ đây là trường học, giống như chúng ta học thể chất. Cô gái không có thực quyền, đơn giản thì ăn uống qua ngày chờ chết, chỉ là có bát sắt, thì sau này lúc chọn đối tượng có thể yêu cầu cao một chút. Ngoài ra thì em cho rằng có thể như thế nào? Đến như người phụ nữ như Chủ nhiệm Từ có được mấy?
- Ừ
Mấy cô gái vừa đi vừa buôn chuyện.
- Toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thì có Chủ nhiệm Từ và Phó Chủ tịch Thành phố là hai người đàn bà thép. Có điều Kim Linh cũng không kém! Mặc dù bây giờ em mới là nhân viên quèn trong phòng, nhưng em xinh đẹp, là sinh viên đại học chính thống, biết đâu có ngày nào đó được vị lãnh đạo có thực quyền nào đó chọn, thì thật sự em thăng chức vù vù ấy. Ha ha…
- Đúng đấy, tốt nhất là Bí thư Trương mới đến. Tôi nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn đấy.
Mấy người con gái nói nói cười cười, có lẽ thấy mọi người đã tan ca lâu rồi nên họ mới dám cười nói không kiêng nể gì.
Trương Nhất Phàm và Triệu Vĩ từ lầu trên đi xuống, từ xa đã nghe tiếng cười của họ, không khỏi nhíu mày. Những người này cũng to gan, dám nói những câu này trong văn phòng Thành ủy. Thì ra trước đây đều như vậy, mọi người quen rồi, cũng thấy bình thường.
Triệu Vĩ đã từng là Thư ký chuyên trách, nên khả năng quan sát cũng không tồi. Trương Nhất Phàm chau mày, anh ta nhìn được nên lập tức ho khan hai tiếng, để nhắc nhở.
Mấy người con gái quay đầu nhìn, trời ơi! Bí thư Trương mới đến sao vẫn chưa đi? Nghĩ đến những lời vừa nãy đều bị nghe hết, nên sắc mặt tái nhợt, hồi hộp bất an gọi một tiếng, Bí thư Trương!