Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 398 : Âm kém, dương sai

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, đám người Liễu Hải chuẩn bị lặng lẽ rút lui, đột nhiên gã phát hiện trong một nhà xưởng bỏ hoang có ánh sáng lóe lên.



Bên trong có người? Điểm sáng nhỏ từ ký túc xá của nhà xưởng bỏ hoang phát ra, chắc là có người đang hút thuốc, chỉ có điều cách nhau quá xa nên không nghe thấy bên kia đang nói chuyện gì.



Liễu Hải lấy điện thoại di động ra:



- Anh, trong nhà xưởng có người, không biết có phải là bọn họ hay không.



- Mẹ kiếp, bị thằng nhóc này chơi rồi!



Trương Nhất Phàm mắng.



- Các cậu cứ tiếp tục ẩn nấp, cho một vài người đi thành Bắc xem xét.



Treo điện thoại, Trương Nhất Phàm cười khổ nói:



- Có vẻ như chúng ta đánh giá thấp chỉ số IQ của đối phương! Chắc chắn bọn chúng muốn cùng chúng ta chơi trò mèo vờn chuột.



- Như vậy đi, tôi cùng Hồ Khoa đi sườn núi cây tùng, anh mang theo hai người ở chỗ này chờ.



Hồ Lôi nói.



- Không, để tôi đi!



Trương Nhất Phàm khởi động xe, cùng với 3 thanh niên ngồi phía sau, cùng chạy tới sườn núi cây tùng. Hồ Khoa nói:



- Anh, làm sao bây giờ? Anh Phàm như vậy không an toàn!



Hồ Lôi bình tĩnh nói:



- Theo sau!



Hai chiếc xe lần lượt trước sau, đi vào sườn núi cây tùng, Trương Nhất Phàm lấy di động ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào không gian đen tuyền của rừng cây.



Một tên đầu trọc nhìn thấy hai chiếc xe xa xa chạy lại, liền lén lút gọi điện thoại



- Anh hai, bọn họ đang đến!



- Tốt lắm! Không cần lên tiếng, chờ bọn hắn đi rồi, các người hẵng rút lui!



Tên đầu trọc trả lời.



Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho đầu trọc:



- Chúng tôi tới rồi! xuất hiện đi!



- Thật ngại quá, chú em à, xe của chúng tôi có một số vấn đề, phiền các anh tới đây một chuyến, đến cầu Nhị Kiều đi!



- Các người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn cùng bố chơi trò chơi à?



Trương Nhất Phàm rống lên một tiếng, trong giọng nói thể hiện sự mất kiên nhẫn.



Tên đầu trọc hơi sửng sốt. Mẹ kiếp! Cơn tức giận của thằng ranh này không nhỏ! Dám rống to xưng bố à! Vì thế gã mỉm cười ha ha vài tiếng, nói trong điện thoại:



- Thằng nhóc, người của mày trong tay tao, đừng có rống lên với bố! Cho chúng mày 20 phút, có tới hay không!




Tên đầu trọc nói hai người phía sau.



- Dạ biết, anh hai!



Trong đó một người mang theo một gói to màu đen, bên trong có hai cây súng lục, khoảng 30 viên đạn.



Sắp xếp tất cả xong, thì Cừu Cương gọi điện thoại tới. Đầu trọc bất đắc dĩ nghe điện thoại:



- Thật ngại quá, anh Cương, em vừa bị tiêu chảy, không nghe điện thoại reng. Đang chuẩn bị gọi cho anh thì anh điện….



- Thằng kia mày nói xạo giỏi lắm, có phải mày bắt người trao đổi tiền phải không? Ra giá với đối phương bao nhiêu?



Đầu trọc sửng sốt, lập tức giả bộ oan ức nói:



- Không có chuyện đó, anh đừng nghĩ như vậy.



- Đừng lắm lời! Có phải con nhỏ đó khoảng hai mươi mấy tuổi, cao 1m68, người rất đẹp, tóc thẳng xõa ngang vai.



Cừu Cương hỏi.



Đầu trọc trợn tròn mắt, khăng khăng vặn lại:



- Sao anh biết?



Câu này không thể nghi ngờ nữa, không đánh mà khai, Cừu Cương hít sâu, thật là cái thằng kia không nể mặt ông chủ, gã liếc nhìn Lý Tông Hán, quyết đoán nói:



- Bà mẹ mày, mày thật to gan, con nhỏ đó là bạn gái của bạn bố mày mà mày cũng bắt, gan thật!



Đầu trọc vừa nghe xong liền luống cuống:



- Sao thế ạ? Anh biết cô ta sao?



- Mẹ kiếp, cô ta tên là Hà Tiêu Tiêu, thằng chó to gan lớn mật, ngay cả bạn bố mày cũng dám bắt cóc, hiện tại mày có hai con đường, 1 là lập tức đem cô ta mang về, chúng ta xem như chưa có gì xảy ra. 2 là mày từ nay về sau hãy trốn đi, đừng bao giờ xuất hiện ở Song Giang. Nếu không chỉ còn con đường chết.



Bị Cừu Cương hù dọa, đầu trọc lập tức muốn té xỉu, chuyện này là sao? Hắn nghi ngờ nhìn Hà Tiêu Tiêu, nghĩ đến lời cô đã từng nói



- - Tôi khuyên các người đừng nên vượt quá giới hạn, nếu cần tiền, thì mau chóng cầm tiền rồi đi, nếu ông dám chạm vào một cộng lông trên người tôi. Các người một người cũng không thoát.



- Nói ra thì hù chết ngươi! Không nên biết thì tốt hơn, cứ coi như tôi chưa nói gì.



Con mẹ nó, cô ta đúng thật là người của Cừu Cương? Thảm rồi, thảm rồi!



Đầu trọc kêu than thấu trời, hiện tại gã càng khẳng định, vì sao con nhỏ này một chút cũng không sợ hãi, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc. Nói như vậy, chuyện lấy tiền chuộc thân hoàn toàn chỉ là cái bẫy, nói không chừng bọn họ nhân cơ hội này bắt hết bọn gã.



Cừu Cương là người không phải dễ chọc, người nhà của gã ở Song Giang, chạy được hòa thượng chạy không được miếu!



Tên đầu trọc càng ngày càng thấy lạnh người, vừa lúc đó Cừu Cương lại nói một câu:



- Nếu mày bây giờ, đem người mang về đây, chúng ta sẽ xem như việc này chưa xảy ra, mày và các anh em, tao sẽ cho 100.000 tiền giao hàng. Cũng coi như là đạo lý làm ăn. Mày cứ liệu mà xử lý đi!



Tên đầu trọc không nói gì, lập tức phất phất tay lên.



- Đi!