Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 40 : Em muốn tắm một cái!

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Đối với cô gái Hà Tiêu Tiêu này, Trương Nhất Phàm có cảm giác khó hiểu.



Cô ấy không giống loại con gái ăn chơi nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện ở những nơi như thế này. Xem ra hình như đã gặp phải biến cố nào đó mới bị lưu lạc phong trần. Những ví dụ như thế này không phải là số ít, Trương Nhất Phàm đã từng nghe nói không ít.



Thực ra giống như những cô gái ở Vạn Tử Thiên Hồng kia, rất nhiều người đều bị cuộc sống bức ép mới sa đọa đến tình cảnh này. Cuối cùng khi hồng nhan đã già thì tiệc hết người tan, sau cùng cũng bị vùi dưới lớp đất sâu.



Trương Nhất Phàm không phải là đấng cứu thế, hắn không thể cứu được tất cả mọi người trong thiên hạ. Nhưng đã gặp Hà Tiêu Tiêu, hơn nữa hai người đã từng cùng làm cái chuyện hoang đường đó, hắn liền muốn giúp đỡ cô gái mới bước chân vào vũng bùn này.



Xe đột nhiên dừng lại bên cạnh Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm lộ ra khỏi cửa kính của xe hô:



- Lên xe đi! Anh tiễn em.



Hà Tiêu Tiêu nhìn liếc qua, thấy Trương Nhất Phàm, thoáng chút do dự, vẫn kéo mở cửa xe ngồi ở buồng lái phụ.



Trương Nhất Phàm đưa cho cô một chiếc khăn mặt, hắn phát hiện ra sắc mặt của Hà Tiêu Tiêu trắng bệch, chắc do uống nhiều rượu, trong lòng buồn bực đến mức khó chịu.



Hà Tiêu Tiêu nhận lấy khăn mặt, hạ giọng nói:



- Cảm ơn!



- Nhà em ở đâu? Anh đưa em về!



Xe chậm rãi chạy trên đường, dòng người đi lại trên đường đã không nhiều nữa. Đồng hồ điểm mười giờ, lúc này Trương Nhất Phàm rất cảm kích cái lão bí thư Phong già mà mãi không chết kia, nếu như ko phải là gã gọi điện thoại đến, tối hôm nay không biết còn bị hành đến mấy giờ.



Hà Tiêu Tiêu lau miệng, thẫn thờ nhìn ra bầu trời đêm ngoài xe, lắc đầu:



- Em không muốn về. Tùy anh lái, đi đâu cũng được.



- Có phải em đã bị cái gì đả kích không, hay là trong nhà gặp phải biến cố gì?



Trương Nhất Phàm lái xe một cách chậm rãi, hỏi thăm những nghi vấn trong lòng.



- Tại sao lại hỏi như vậy?
Con gái rất dễ đỏ mặt, mặt của Hà Tiêu Tiêu không chỉ đỏ bừng mà còn nóng như lửa.



Cô hơi kích động dựa vào Trương Nhất Phàm, xao động nói:



- Em không có thứ gì có thể hứa hẹn với anh, cho dù anh chịu giúp em, em cũng không trả được.



- Vậy thì không cần trả nữa.



Trương Nhất Phàm giơ tay kéo, Hà Tiêu Tiêu liền nhào vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nức nở khóc.



- Đừng khóc nữa, ngày mai đi thăm mẹ em đi! Mong cô sớm bình phục. Như vậy em mới có thể trở lại trường học được.



- Vâng!



Hà Tiêu Tiêu gật đầu liên tục:



- Cảm ơn anh, anh tốt quá!



Hà Tiêu Tiêu lại khóc, lần này là bị cảm động bởi sự chân thành của Trương Nhất Phàm, cô thực sự không dám tin, trên thế giới vẫn còn người tốt như thế này. Trương Nhất Phàm vốn dĩ có thể không cần quan tâm cô, để cô tự sinh tự diệt trong chốn phong trần, nhưng hắn vẫn ra tay viện trợ cho mình, Hà Tiêu Tiêu rất cảm động, lại khóc đến mức rối tinh rối mù.



Đêm càng sâu, một cơn gió ớn lạnh kéo tới, thổi làm cho Trương Nhất Phàm hơi run. Hắn vỗ nhẹ lên vai của Hà Tiêu Tiêu:



- Đừng khóc nữa, chúng ta vào trong xe đi!



Hà Tiêu Tiêu lau nước mắt, gật đầu thuận theo. Vô cùng ngượng ngùng nói:



- Em làm ướt quần áo của anh rồi.



Hai người vào trong xe, Trương Nhất Phàm hơi lúng túng, nên đi đâu? ở trong xe hay là đi thuê phòng, nếu như mình nhắc đến việc thuê phòng, cô ấy sẽ nghĩ sao? May mà Hà Tiêu Tiêu là người khá tinh ý, hình như hiểu được ý của Trương Nhất Phàm, cố lấy dũng khí nói:



- Chúng ta đi thuê một phòng được không? Em muốn tắm!