Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 400 : Vượt qua nguy hiểm
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Đầu trọc rất bực mình, 2 triệu đưa tới tay đã mất, còn bị A Bưu đánh cho một cái, bụng bây giờ vẫn còn đau.
Nhìn phản ứng con nhỏ kia sau khi đi vào phòng riêng, đầu trọc càng nghĩ càng thấy không đúng. Vẻ mặt cô gái kia khi tiến vào phòng hoàn toàn không giống như nhìn thấy người quen. Mẹ kiếp! Chẳng lẽ bọn gã bị bọn kia lừa?
Thế cái người lúc nãy chuẩn bị giao tiền đổi lấy người là ai chứ? Tên đầu trọc đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Mẹ nhà nó, nợ này bố sẽ sớm tính với chúng mày!
Đầu trọc hung hăng nói.
Vừa mới xuống lầu, nhìn thấy lão B và vài người bọn họ đứng đó, vẻ mặt ủ rũ nói
- Đi thôi! Còn đứng đực ra đó làm gì?
Một tên lưu manh không phục lắm:
- Anh hai, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho bọn chúng ức hiếp như vậy sao?
Đầu trọc nghe bọn họ nói vậy, mắng:
- Ít nói nhảm đi!
Bọn họ đang xuống lầu, điện thoại khác của tên đầu trọc vang lên. Điện thoại của Hồ Khoa, gã liền đi vào cuối hành lang:
- Hồ tử, chuyện gì vậy?
- Đầu trọc, mày quen thằng Cừu Cương à? Nó ở đâu? Mày biết không?
Giọng điệu Hồ Khoa rất gấp, đầu trọc nhìn lên lầu
- Mày tìm nó làm chi?
- Mày không cần quan tâm, mau nói cho tao biết nó đang ở đây? Tao có việc gấp.
- Thằng này mày đang ở Song Giang phải không? Sao không tới chỗ của tao?
- Bớt nói nhảm đi, nó ở đâu?
Đầu trọc cảm thấy việc này hơi kì quái, tuy vậy, gã vẫn nói:
- Nó đang ở chỗ tao, Đêm Mông Lung!
Hồ Khoa kêu một tiếng trên điện thoại, làm đầu trọc giật mình. Hôm nay thực là ngày đen đủi. Mẹ nhà nó, chẳng lẽ thằng nhóc Hồ Khoa này đang ở thành phố Song Giang? Vừa rồi mượn gã hai triệu, giờ thì hỏi gã biết Cừu Cương ở đâu, gã muốn làm gì nhỉ?
Đầu trọc vuốt đầu, tuy nhiên chỉ số thông minh của gã cũng có hạn, nghĩ không ra giữa hai bên có liên hệ gì.
Chưa được vài phút, cửa Dạ Mông Lông đột nhiên mở ra, có mấy chiếc xe, trên xe nhảy xuống mười mấy người, hùng hổ xông vào hộp đêm.
Trong đêm, dưới ánh trăng mờ, trong lúc mọi người bị dẫn đi, Trương Nhất Phàm và Lưu Bá Lâm nhấn mạnh:
- Vụ án này còn chưa rõ ràng, bất cứ người nào cũng không được nộp tiền bảo lãnh!
Lưu Bá Lâm khó xử, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải dựa theo ý muốn của hắn, đem toàn bộ người về Cục.
Rốt cục Tiêu Tiêu cũng bình an, Trương Nhất Phàm sắp xếp cho Liễu Hải và toàn bộ mọi người ở nhà khách Song Giang.
Sau khi vào cửa, Hà Tiêu Tiêu lập tức nhào vào lòng Trương Nhất Phàm, khóc không thành tiếng.
Trương Nhất Phàm vuốt ve tóc cô, an ủi thật lâu, Hà Tiêu Tiêu mới ngừng khóc, ngẩng đầu lẩm bẩm:
- Em có phải rất ngốc đúng không? Chủ quan đi tin tưởng người lạ !
Trương Nhất Phàm giúp cô ngồi xuống, chăm chú nghe Hà Tiêu Tiêu kể lại toàn bộ quá trình, tim hắn theo tiếng của Hà Tiêu Tiêu bang bang đập mạnh.
Sau khi nghe Hà Tiêu Tiêu nói xong, mặt Trương Nhất Phàm sa sầm xuống, hai tay đã đẩm mồ hôi:
- Những kẻ này chết cũng chưa hết tội! Hôm nay em chịu nhiều uất ức, anh nhất định phải bắt bọn chúng trả gấp đôi!
Trương Nhất Phàm đập xuống bàn một cái nặng nề thề nói.
Lúc này, đêm đã khuya, đồng hồ trên tường đã chỉ 2 giờ. Bọn người Hồ Lôi đã rất mệt, cả đám nằm ở trên giường, nhanh chóng ngủ say như chết.
Lưu Bá Lâm thì không ngủ được, nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì run như cầy sấy. Tốt rồi, bạn của Bí Thư Trương rốt cục đã an toàn trở về, cũng không xảy ra chuyện gì không bất trắc.
Chỉ có điều nghĩ đến ngày mai Bí thư Trương phát hiện ra chuyện gì, chỉ sợ bản thân gã cũng không cần làm Cục trưởng nữa. Thật lòng mà nói, vài năm nay, Lưu Bá Lâm trong lòng cũng đã chán nản, không còn nhiệt tình nữa.
Tuy rằng ở vị trí cao cục Trưởng này, làm lâu như vậy, nhưng cái chức Bí thư Đảng ủy công an lại về tay Dương Lập, vì thế gã trong lòng rất khó chịu.
Mà lão già Dương Lập này, lại không muốn buông tay cái vị trí này, đoán chừng phải khoảng 3,4 năm nữa. Nếu có thể chờ đợi thì về tay gã là chuyện bình thường.
Nhưng nghĩ đến Dương Lập là một kẻ tiểu nhân, trong lòng liền cảm thấy tức giận, ông ta đã lớn tuổi, còn chiếm cứ hoài không bỏ, loại người hai mặt không nể mặt ai cả!
Còn nữa, chỉ mong Cừu Cương không có chuyện gì, nếu không thằng cha này sẽ lôi cả gã ra, đừng nói đến chuyện tiến cử lên ủy viên thường vụ, chỉ sợ nữa đời sau sẽ ở trong tù. Mấy năm qua, bị Cừu Cương lôi kéo xuống nước những chuyện gì thì không biết, nhưng Lưu Bá Lâm chỉ biết là bản thân đã nhận được nhiều lợi ích từ chỗ Cừu Cương, chỉ cần đó thôi cũng đủ để tống gã vào ngồi ăn cơm tù cả đồi rồi.
Bởi vậy, gã đã đi hỏi Cừu Cương mọi chuyện thế nào. Sau khi nghe Cừu Cương kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, gã cam đoan với Cừu Cương:
- Anh yên tâm, nếu anh không nói lung tung, tôi cam đoan anh không có việc gì!
Sự tình hôm nay, Cừu Cương quả thực không có tội, nhưng gã nhìn thấy đối phương bắt Lý Tông Hán trong lòng tự nhiên lại không tự tin cho lắm, Lý Tông Hán là ai? Là cậu hai của nhà họ Lý, đời thứ 3 nha! Nhìn không lầm thì vừa rồi trên xe nhìn thấy Lý Tông Hán kia như gấu mèo, khỏi phải nói thảm!
Đối phương rốt cuộc là ai? Cừu Cương vừa mới nghe ngóng được một chút tin tức, quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Trương rất sâu sắc, chẳng lẽ lại đụng chạm đến tay hậu nhân của họ Trương kia sao? Cừu Cương vừa nghĩ đã cảm thấy lạnh run.
Nghe nói ở đây có một Bí thư mới tới cũng họ Trương, chẳng lẽ hắn chính là hậu nhâu của nhà họ Trương? Nếu không lại có người nào có thể chủ quan sai khiến toàn bộ cả cục Công an thành phố hành động, cả khách sạn và hộp đêm của gã cũng bị kiểm tra bất ngờ?