Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 416 : Đánh tan ý định của tình địch
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Lưu Hiểu Hiên càng ngày càng giống như yêu tinh. Lúc Trương Nhất Phàm cùng cô ta làm chuyện đó, đột nhiên cảm thấy nhớ tới Hạ Vi Nhi.
Tuy là Lưu Hiểu Hiên không có tên tuổi lắm so với cô ta, nhưng trước mặt mình Lưu Hiểu Hiên ngẫu nhiên lộ lên một nét quyến rũ giống của người con gái đó, chẳng hề kém cỏi gì so với Hạ Vi Nhi vẫn hay lên TV đó.
Hai người họ làm đến kiệt sức, Lưu Hiểu Hiên cả người ướt đẫm, hầu như không có sức lực nào. Từ trên mặt đến cổ chỗ nào cũng đỏ bừng, thân mình trơn tản ra một nguồn lửa nhiệt tình.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy, vỗ vào mông của cô ta nói:
- Dậy đi nào, anh đói bụng rồi!
Lưu Hiểu Hiên với vẻ mặt cầu xin nói:
- Đùi em như mất hết sức rồi này!
-Vậy em muốn để ông xã mình chết đói à?
Trương Nhất Phàm có chút bất đắc dĩ, xem ra chắc mình phải tự đi hâm lại thức ăn. Biết vậy thì ăn xong cơm rồi mới làm, làm cho đang nồng nhiệt đến thế này, khó có thể mà thu lại được. Bây giờ thì ngay cả ăn cơm cũng phải tự tay mình làm. Ôi chao!
Lưu Hiểu Hiên quả thật không thể chịu nổi, liên tiếp mấy lần cao trào, toàn thân như đã bị hút hết sinh khí vậy, cứ ngội bệch trên giường làm sao cũng dậy không nổi.
Thấy Trương Nhất Phàm hâm xong thức ăn bước vào, Lưu Hiểu Hiên ngại ngùng hỏi:
- Có phải chúng ta quá phóng đãng rồi?
Trương Nhất Phàm có vẻ nghiêm túc gật gật đầu nói:
-Có một chút!
Hắn dìu Lưu Hiểu Hiên đứng dậy, Lưu Hiểu Hiên mặc bộ áo ngủ vào, ở trong không có gì cả, chân không ra trận.
Lúc hai người họ ăn cơm, mái tóc đẹp của Lưu Hiểu Hiên buông xuống dưới, cô ta đưa tay ra vuốt, rất tình ý nhìn vào Trương Nhất Phàm giống như mối tình đầu vậy.
Trương Nhất Phàm gắp thức ăn vào bát của cô ta nói:
- Em ăn no một chút, mất công ngày nào cũng kêu đói!
Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn ta một cách quyến rũ nói:
- Còn không phải là anh, mấy tháng mới về đây một lần, người ta không ăn no một chút sao mà được?
-Vậy thì hôm nay ăn cho no đi? Hàng mà anh đã bảo tồn hết hai tháng đều đã giao cho em hết rồi đó.
Trương Nhất Phàm nói giỡn, nhéo vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Hiểu Hiên một cái nói:
- Em ngày càng làm mê chết người ta đó, để em ở đâu anh cũng không thể bớt lo được.
Lưu Hiểu Hiên cười thản nhiên nói:
- Vậy đi, em sẽ nghỉ công việc này, đến Song Giang cùng anh.
- Em bỏ được sao?
Lưu Hiểu Hiên đã hai mươi tám tuổi rồi, đúng là sự nghiệp là bậc nhất. Là một tiền bối nổi tiếng tại đài truyền hình của tỉnh, nếu như mà từ bỏ công việc sớm như vậy, xem ra cũng khá nhàm chán. Cô ta cũng chỉ nói vậy thôi, thật ra mà để cô ta đi thì cô ta cũng rất tiếc nuối.
Trương Nhất Phàm cũng biết, lý tưởng của cô ta chính là làm việc tại đài truyền hình trung ương.
Tạ Mạnh Phi cười ngượng ngùng, đến tới ghế sô pha ngồi xuống. Nếu đổi là bình thường và là một người khác thì gã ta sớm đã dẫn thêm mấy người cầm theo dao giết chết tên này rồi. Nhưng đối thủ là Trương Nhất Phàm thì gã ta không dám lỗ mãng.
Vì sao chứ? Ba của mình cứ mãi là Bí thư Tỉnh ủy, ở trước mặt của Trương Kính Hiên cũng không có được ưu đãi gì nhiều. Người ta tuy là một Chủ tịch tỉnh nhưng thế lực rất mạnh mẽ, lại có bối cảnhh gia đình là một gia đình họ Trương hùng mạnh, không dám cùng hắn đấu đá.
Nếu như dùng chiêu hay dùng đối phó với người bình thường để đối phó với hắn thì chỉ có thể là tự tìm tới chỗ chết mà thôi!
Cho dù hôm nay mày có làm xấu danh tiếng của Trương Nhất Phàm, để hắn ta mất chức thì sao chứ? Ba và ông nội của người ta đều ở thủ đô, chỉ cần ra tay một chút thôi thì không cần nói tới mình, chỉ sợ ngay cả chức Bí thư Tỉnh ủy này của ba mình cũng gặp phải xui xẻo.
Thực lực phía sau của ba mình, không thể nào địch nổi với Trương hệ, nhịn thôi, không nhịn cũng đành phải nhịn!
Tạ Mạnh Phi tự nhiên cũng không biết làm chuyện ngốc như vậy. Gã ta đã thay đổi sắc mặt khác với lúc mới vào lúng túng, xấu hổ đó rất là nhanh.
-Anh Nhất Phàm, thật không ngờ là anh lại ở đây, thật ngại quá.
Tạ Mạnh Phi có thể nói được một cách thản nhiên như vậy, làm cho Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Chỉ có điều lúc Lưu Hiểu Hiên pha xong trà đi tới, lúc bị Trương Nhất Phàm bắt ngồi xuống thì trong lòng của gã ta có chút đau đớn, kích động. Mẹ ơi, cái đôi gian phu dâm phụ này!
Người thông minh thì tuyệt đối sẽ không đi dùng nắm đấm để đối phó với kẻ thù, cho dù là thắng rồi cũng chỉ là làm tổn thương thân thể của đối phương thôi, mà không thể khiến cho đối phương bị điên, sống không bằng chết. Tạ Mạnh Phi luôn tự cho rằng vẫn coi như là mình thông minh.
Ý của Trương Nhất Phàm rất là rõ ràng, Lưu Hiểu Hiên là người phụ nữ của tôi. Không ai được nghĩ tới ý định đụng vào cô ta.
Nghe thấy lời xin lỗi này của Tạ Mạnh Phi, Trương Nhất Phàm thầm khâm phục. Tên tiểu này là một nhân tài, chỉ sợ gã ta là một đối thủ đáng gườm. nhưng hắn vẫn nói bình thường:
- Cứ ngồi tự nhiên nào, đừng khách sáo!
Trong lòng Tạ Mạnh Phi thật ra như bị dao cắt phải vậy, cứ nứt nứt ra, ngồi cũng không được, mà đi cũng không phải.
Dù sao cũng là được từ môi trường lớn của tỉnh thành rèn luyện mà ra, Tạ Mạnh Phi cũng đã tận lực để mình được bĩnh tĩnh một chút. Bưng ly trà lên nói:
- Anh Nhất Phàm à, chuyện hôm nay tuyệt đối là hiểu lầm, những chuyện khác em không nói nữa, em lấy trà thay rượu kính anh một ly. Coi như là em tạ tội cho anh và Hiểu Hiên.
-Không dám, không dám! Sau này lúc tôi không ở đây thì Hiểu Hiên vẫn cần các cậu chiếu cố tới. Nếu cô ấy có uất ức gì thì cậu phải có trách nhiệm đó nha!
Trương Nhất Phàm cười như không cười nói:
Tạ Mạnh Phi đâu hiểu được là Trương Nhất Phàm nói vậy là muốn báo cho mình biết. Nếu như Lưu Hiểu Hiên có chuyện gì là thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Nhưng lúc này Tạ Mạnh Phi chỉ đành nuốt cục tức mà thôi. Ai bảo tên tiểu tử mày để ý người con gái của người ta làm gì. Gã ta chỉ đành cười cười ngại ngùng nói:
-Anh nói vậy là sao chứ, chúng ta là bạn bè sao mà có thể từ chối được, sao mà dám để cho cô Lưu chịu uất ức chứ.
Tạ Mạnh Phi đứng dậy, nhìn Lưu Hiểu Hiên với vẻ đau đớn nói:
- Em không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.
Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng của gã ta, thầm khen ngợi nói:
- Thằng ranh này quả là biết cách giữ bình tĩnh đó, sợ sau này gã sẽ là một đối thủ đáng sợ đây.