Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 421 : Sức mạnh của đồng tiền

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


- Thu Văn Chương, buông tôi ra, anh là đàn ông, cũng phải rơi vào bước đường hôm nay? Tôi phỉ nhổ! Lão nương tôi đây cả đời này sai lầm lớn nhất là chọn trúng người bất tài như anh, cần tiền không có tiền, cần quyền không có quyền. một kẻ bất lực vô dụng!



Mắng nhiếc người chính là một phụ nữ ăn mặc rất hợp thời trang, đợi cho xe lái đến gần nhìn rõ chút mới thấy quả đúng là người phụ nữ lúc nãy đã gặp ở nhà hàng.



Đang lôi kéo người phụ nữ đó là một người đàn ông trung niên nhếch nhác, mặt mày râu ria, ông tôi bị vợ mắng, mà lại không nói một câu, chỉ nằng nặc lôi bà tôi đi. Một cô gái mang đồng phục khách sạn từ trong chạy ra, nhìn về phía hai người họ mà hét lên rằng:

- Cha, mẹ, hai người lại cãi nhau rồi!



Cô gái ấy là Thu Phi Tuyết. Lúc nãy Thu Văn Chương tới tìm cô xin ít tiền, Thu Phi Tuyết đem ba trăm đồng tiền lương đưa cho ông. Không ngờ Thu Văn Chương vừa đi ra thì gặp phải kẻ gian phu dâm phụ này, và rồi hai người lại bắt đầu gây chuyện với nhau.



- Đi, hôm nay ông sẽ làm một người đàn ông thực sự, ly hôn đi!



- Buông cái tôiy bẩn thỉu của ông ra, muốn ly hôn thì ngày mai gặp ở tòa án, tôi tới đón Phi Tuyết. Người phụ nữ đẹp chống cự một lát lại bị lôi đi xềnh xệc.



Cửa xe Mercedes mở ra, Lư Khoái Phi bước ra, ưỡn bụng đi qua:

- Bỏ bàn tôiy bẩn thỉu của ông ra! Yến Yến bây giờ là người của tôi.



Thu Văn Chương trừng trừng nhìn ông tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, Lư Khoái Phi cũng trừng mắt nhìn lại một cái:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Sau đó, một chân đạp Thu Văn Chương ngã lăn xuống đất.



- Cha-----

Thu Phi Tuyết chạy bổ tới.

- Cha-----



- Ông…, tại sao lại đánh người?

Thu Phi Tuyết nhìn ông tôi hỏi.



Lư Khoái Phi liếc xuống Thu Phi Tuyết đang ngồi dưới đất, mỉm cười không mấy thiện cảm, thầm nghĩ:

Con vịt xấu xí nhà Yến Yến từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy? Đưa mắt đánh giá Thu Phi Tuyết:

- Phi Tuyết, đi theo mẹ của cô đi! Đừng làm nhân viên ở đây nữa. Đi theo cha nuôi này đi, cả đời tiền tiêu không hết.



- Phi Tuyết, mau gọi cha nuôi đi.

Yến Yến nghe Lư Khoái Phi nói như vậy, trong lòng vui mừng khấp khởi. Nếu như Lư Khoái Phi thực lòng muốn nhận làm con nuôi thì cuộc đời về sau của Phi Tuyết sẽ hạnh phúc, đâu cần phải theo ông bà nội chịu khổ chứ?



Ai ngờ Thu Phi Tuyết hứ lên một cái, không thèm để ý đến hai người họ. Chỉ đỡ cha mình dậy, nhìn Lư Khoái Phi với ánh mắt đầy thù địch:

- Ông dựa vào cái gì mà đánh cha tôi! Các người đi, đi hết đi! Cả đời này tôi không muốn lại phải nhìn thấy các người nữa.



Lư Khoái Phi cười nhạo:

- Ông tôi là kẻ bất lực, cô còn nhận ông tôi làm gì. Bây giờ tôi đưa cho ông vài đồng là ông tôi lập tức gọi tô bằng cha đấy, cô có tin không.


Mấy tên bảo vệ thấy vậy lập tức biến đổi sắc mặt,đây là xe của bí Thư Trương, họ liền chạy tới:

- Tổng giám đốc Lư, xe của Bí Thư tới! Mau tránh ra đi!



-Bí thư? Bí thư nào? Trời tối quá, đèn đường cũng mờ mờ, ông ta nhìn không rõ người trong xe. Trương Nhất Phàm nói với người đang lái xe Tần Xuyên rằng:

-Tần Xuyên, sự việc ngày hôm nay, cậu ghi nhớ cho tôi.



Trương Nhất Phàm không nói gì nữa, 1 câu nói, đã làm cho Tần Xuyên trong lòng kinh ngạc, Bí thư muốn ra tay với tên Lư Khoái Phi này.

- Vâng!



Tần Xuyên hét lên:

- Xe của ai, đưa qua một bên!



Bảo vệ thấy vậy, vài người ba chân bốn cẳng dùng hết sức đẩy cái xe của Lư Khoái Phi sang một bên.



-Thư ký Tần! Thì ra...

Lư Khoái Phi nhìn vào xe đúng là Tần Xuyên. Đang định bước lên chào, không ngờ Tần Xuyên căn bản không để ý đến ông ta, lái thẳng xe vào sân khách sạn.



Lư Khoái Phi đứng đó, làu bàu một câu:

-Ý gì đây, làm cao vậy.

Còn chưa nói hết lời, đột nhiên nghe thấy tiếng “ầm”---vang lên cực to, Lư Khoái Phi quay người lại xem:

- Mercedes-Benz của tôi ——



Thì ra khi bảo vệ đẩy xe ông ta sang bên, quên kéo thắng tay lên, kết qủa chiếc xe trượt dốc, đâm vào con lươn trên đường cái.



Khung bảo vệ và đèn lớn đều bị nát bét, Mercedes-Benz mới mua hơn hai triệu! Lư Khoái Phi đau lòng xót ruột.



Trương Nhất Phàm về tới khách sạn, nói với Tần xuyên:

-Sắp xếp phòng cho Ôn Nhã một chút.



-Vâng!

Tần Xuyên đang định đi đánh tiếng với Giám đốc khách sạn, Trương Nhất Phàm gọi lại:

-Đợi chút, lát nữa cậu gọi cuộc điện thoại, khách sạn vẫn như chế độ trước đây, bỏ bảo vệ, dùng binh canh gác, nhân viên không phận sự và khách không quan trọng không được vào.



Khách sạn Song Giang phân thành hai bộ phận, một bộ phận đối ngoại, làm khách sạn, bộ phận khác cũng là nơi mà Trương Nhất Phàm đang ở, chỉ dành cho lãnh đạo chủ chốt của nhà nước hoặc hoan nghênh thượng cấp tới thanh tra dùng.



Tần Xuyên hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo:

- Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.