Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 442 : Tự nhiên rơi vào miệng cọp

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Ngày hôm sau, ông trời như đột nhiên thay đổi tâm trạng vậy, bầu trời vô tận, gió lạnh như biến mất hẳn.



Trong những ngày mùa đông, khó có được thời tiết đẹp như vậy. Vương Mộ Tuyết đứng dậy, vươn người. Lại là một ngày chủ nhật vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đến vùng ngoại ô thay đổi không khí, giải thoát tâm trạng buồn bực trong nhiều ngày.



Vừa được lên chức Tổng giám đốc tiêu thụ, cái tên giám đốc bộ phận tiêu thụ chết tiệt, luôn đối đầu với mình. Nếu không phải nể anh ta là cháu trai ruột của cậu mình, bổn tiểu thư sớm đã một đao cắt anh ta, sau đó đuổi về thời cổ đại làm thái giám.



Gọi hai người bạn, xách một túi đồ lớn, lái chiếc Porsche mới mua của mình, ba cô gái chuẩn bị đến vùng ngoại ô để nướng thịt ngoài trời.



Một người mặc vest đĩnh đạc, đầu tóc chải chuốt bóng nhoáng, còn dùng gel vuốt tóc, mặt mày lấm la lấm lét:

-Mộ Tuyết, các cô đi đâu?



- Lưu Trí Viễn, anh đến đúng lúc lắm, mau giúp chúng tôi xách túi đồ.

Mệnh lệnh của Vương Mộ Tuyết chỉ vào mấy bọc đồ đầy ắp ở dưới đất, bên trong tất cả đều là thực phẩm dùng cho buổi nướng thịt ngoài trời hôm nay.



- Nhanh lên, chúng tôi đợi anh ở trên xe.

Vương Mộ Tuyết nhìn hai người bạn, cười trộm. Ba cô gái cười hi hi chạy đi, Lưu Trí Viễn buồn bực nhìn mấy cái túi lớn, bất đắc dĩ khiêng lên, từ từ đi về phía cửa chính.



Một chiếc Porsche mới tinh, bốn người ngồi cả trước lẫn sau, nói cười vui vẻ trên cả đoạn đường, lái về hướng vùng ngoại ô ở phía Đông thành phố.



- Các cô đi đâu?

Lưu Trí Viễn kéo kéo cà vạt, nặng nề hỏi.



- Đến ven sông ngoại ô phía Đông nướng thịt ngoài trời.

Một trong các cô gái trả lời.



- Mộ Tuyết, hay là quay về đi, nghe nói tối hôm qua trên đường ở vùng ngoại ô phía Đông xảy ra một cuộc chiến giữa cảnh sát và tội phạm rất chấn động mọi người, mấy tên tội phạm hung tàn đã chết ở đó.



- Chẳng phải đã chết rồi sao, sợ gì chứ?

Vương Mộ Tuyết vuốt mái tóc tung bay, hừ một tiếng nhỏ.



- Không phải, nghe nói những tên tội phạm này tổng cộng có năm người, hai tên chết rồi, còn có ba tên khác không rõ tung tích.



- Vậy càng tốt, chẳng phải như vậy sẽ càng kịch tính hay sao? Đừng quên tôi có đai Karate ngũ đẳng.

Vương Mộ Tuyết cười một cái với cô gái bên cạnh:

- U U, cậu nói đúng không?



- Ừ! Ba tên tội phạm vừa đủ cho chúng ta mỗi người một tên, Lưu Trí Viễn, anh cứ đứng bên cạnh nhìn là được rồi.



Lưu Trí Viễn thầm nói một câu:

- Người ta có súng, chỉ sợ đến lúc đó Karate ngũ đẳng của các cô cũng không có nữa.



Mười dặm cách ngoại ô phía Đông, trong một lò gạch bỏ hoang, ba tên đen thui đang nằm ở đó.



Tên có dáng người gầy ngồi dậy:
Y bắn một phát lên trời, hai người lập tức như đồ chơi hết pin, ngây người đứng ở đó. Triệu Sâm đi đến, tát cho hai người mỗi người một tát.



Mắng mấy câu thô tục không ai hiểu được.



Sau đó hai người chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại, thật thà ngồi xuống đất.



Lão nhị đẩy Tiểu Anh đến, trói mấy người lại với nhau.



Tên gầy vẫn đang cầm hai quả trứng không ngừng nhảy lên, lão nhị gọi một tiếng:

- Đừng nhảy nữa, ăn đầy bụng trước đã rồi nhảy.



Tên gầy mắng một câu:

- Cái con này thật nhẫn tâm mà, lão đại, đợi chút giao cô ta cho tôi.



Triệu Sâm không nói gì, ăn liên tục thức ăn mà bốn người khó khăn lắm mới làm xong.



Liễu Hải đang dẫn đội của mình lục soát trên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng súng, anh ta lập tức hô lên một câu:

- Nhanh, bên kia có tiếng súng.



Các chiến sĩ công an và cảnh sát vũ trang ở phía sau, một đội sinh khí dồi dào, từ trong rừng nhảy ra. Một đội nhỏ mười mấy người, hành động nhanh nhẹn, nhanh như tuấn mã, hăng hái đi trước.



- Những người ở sau đi theo, mục tiêu cách mười dặm của vùng ngoại ô phía Đông, nghe thấy tiếng súng không rõ lắm.

Có người truyền lại tin tức cho đội ở phía sau. Trong rừng, một đám chiến sĩ vũ trang giống như hổ báo nhảy ra ngoài.



Bên bờ sông, ba tên thổ phỉ ăn xong, ánh mắt Triệu Sâm trầm ngâm, yên lặng nhìn chằm chằm vào mấy người họ, đột nhiên rút súng ra, chỉ ngay trên đầu Lưu Trí Viễn.



- A, không ——

Lưu Trí Viễn khóc thét lên, bị dọa đến nỗi ngất đi.



Ba người Vương Mộ Tuyết lập tức liền gửi thấy một mùi hôi thối, Vương Mộ Tuyết hỏi:

- Tiểu Anh, cậu tiểu ra rồi?



Sắc mặt Tiểu Anh nhợt nhạt, lắc đầu.



Triệu Sâm nhìn Lưu Trí Viễn bị ngất đi, đột nhiên ha ha cười lớn, mắng một câu:

- Đồ vô tích sự!

Liền cắm súng vào trong quần áo.



- Đứng lên, đi!

Triệu Sâm nhìn ba cô gái, đột nhiên nổi lên tà niệm. Mẹ nó, mấy ngày đúng là không phải ngày của người sống, ông trời đáng thương, cuối cùng cũng gửi mấy món hàng không tệ.



Ba người nhìn mấy cô gái, nham hiểm cười lớn.