Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 496 : Cả hai bên đều có sự chuẩn bị
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
- Các người thật là đồ vô dụng, để lại còn tác dụng gì chứ? Có việc cỏn con này mà làm cũng không xong.
Páp——Một cái tát chợt đánh ra, một người đối diện với Lý Tông Huy lập tức bị đánh chảy cả máu. Nhưng y vẫn phải cắn răng chịu đựng, không dám rên một tiếng nào.
Lý Tông Huy vẫn không hả giận, lại tiếp tục vù qua tát tiếp. Một người khác ngã cả xuống đất, đứng lên tiếp tục đứng ở đó với bộ dáng chấp nhận bị oán trách.
Choang—— Một cái ly bị đập vỡ và những mảnh vỡ văng ra khắp mặt đất.
Từ trong túi áo Lý Tông Huy lấy ra một điếu thuốc đốt lên và hung hăng nói với hai người kia:
- Theo quy định cũ, các người cứ thế mà làm.
Một người không dám nói lời nào, đi đến và quỳ lên những mảnh thủy tinh bị vỡ.
Người khác cũng cắn chặt răng, quỳ ngay lên các mảnh vụn thủy tinh.
Lý Tông Huy hung hăng ở đó hút thuốc, hai con mắt phát ra ánh mắt sắc lạnh, gã ta kẹp lấy điếu thuốc đứng ở cửa sổ, tức giận mắng câu:
- Tên chó này mạng cũng lớn thật, ngay cả tài xế cũng chết thay cho hắn.
Một lát sau, mặt của gã ta lại lóe lên một tia độc ác. Tông Hán à, anh sẽ không để em chết uổng như vậy đâu. Không làm cho họ phải trả giá thì anh không thể bỏ qua được!
Trong phòng bỗng yên tĩnh đến lạ kỳ. Những giọt máu rơi ra từ chỗ hai người quỳ xuống. Nhưng hai người vẫn cứ thế mà quỳ không dám nói lời nào, cứ quỳ ở đó giống như hai pho tượng điêu khắc vậy.
Sự tức giận tới tột cùng, tràn ngập khắp căn phòng. Lý Tông Huy càng trở nên u ám, bực bội tới bất an.
Kế hoạch được đặt ra của ngày hôm qua, không ngờ lại xảy ra sai sót. Tâm trạng bất mãn của Lý Tông Huy đã giải phóng vào tên tài xế đáng chết đó. Nếu không phải là do tình huống khẩn cấp thì gã ta hận một nỗi là không thể bắt được người nhà của tên tài xế đó, để giải tỏa mối hận trong lòng.
Mẹ kiếp, ông đây có chết cũng không để mày chết êm đẹp!
Reng…reng… tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Tông Huy không hề có chút lịch sự gì mà alô một tiếng, từ trong điện thoại vang lên giọng của Phương Tấng Bằng nói:
- Tông Huy à, anh đừng có làm bậy, sẽ hại chết anh đó.
- Phương Tần Bằng nếu như anh còn coi tôi là bạn, nhận tôi là anh em thì anh hãy cùng tôi thực hiện kế sách này. Nếu không thì anh đừng nên tới tìm tôi!
- Anh à, phát hiện ra một người không rõ thân phận đang ở gần nhà của ông Tống ạ.
- Cậu tuyệt đối phải bảo đảm an toàn cho hai mẹ con họ đó, nếu phát hiện ra tình huống gì thì lập tức báo cáo lại với tôi.
-Dạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ.
Liễu Hải hùng hồn trả lời:
- Anh à, còn phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ. Mấy ngày trước có mấy quân nhân đi vào thành phố của chúng ta. Đồng chí của đồn công an thành phố lúc kiểm tra phòng phát hiện ra đó ạ.
Quân nhân? Trương Nhất Phàm bắt đầu cảnh gác. Chẳng lẽ Lý Tông Huy còn định phái quân nhân từ quân đội tới đây để tham gia việc này sao?
- Cậu có tra qua phiên hiệu của bọn họ chưa?
- Đồng chí ở đồn công an không dám kiểm tra, hành động của đối phương rất thần bí.
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho anh cả nói:
- Anh à, có phải anh phái người vào thành phố Song Giang không?
Trương Chấn Nam vô cùng ngạc nhiên nói:
- Chú ba, công tác kiểm tra của các em cũng tỉ mỉ thật đó, bọn họ bị bại lộ rồi sao?
Nghe được câu nói này của anh cả, Trương Nhất Phàm có chút yên tâm. Hắn liền cười cười nói:
- Có phải là bọn anh hơi căng thẳng rồi không? Đối phó với loại người như Lý Tông Huy không cần phải bày vẽ vậy đâu.
- Đâu có, nếu người ta đã xuất chiêu rồi, thì chúng ta không thể để yên được. Chỉ cần tên Lý Tông Huy kia dám động đậy, nhà họ Lý sẽ mãi không có ngày đứng dậy được. Đương nhiên, tất cả đều là điều kiện kiên quyết bắt buộc để bảo đảm sự an toàn của bản thân. Nhất Phàm à, bản thân em phải cẩn thận đó. Theo anh được biết, Lý Tông Huy không thể so với Lý Tông Hán được, thuộc hạ của gã ta kiểu gì cũng có cả, vàng thau lẫn lộn, không dễ đối phó đâu.
Trương Chấn Nam dừng lại một chút, lại nói:
- Từ năm trước khi ở thủ đô đấu với bọn chúng, anh đã luôn thu thập tư liệu, chứng cứ liên quan tới gã ta. Cho dù lần này gã ta không động đậy cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu.
Hai anh em nói với nhau được một hồi lâu, mới cúp máy. Trương Nhất Phàm thầm thở dài. Xem ra tình hình lần này, phức tạp hơn so với tưởng tượng của mình.