Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 518 : Đới Đồng ngạo mạn!
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Tần Ức Liễu thật không thể ngờ được, mình vừa đi hát cùng với mấy vị lãnh đạo trong đài, không ngờ lại bị chó cắn một nhát. Đới Đồng là kẻ nào? Còn nhỏ hơn Tần Ức Liễu mấy tuổi, Tần Ức Liễu nào có quen biết nhân vật này chứ???
Đới Đồng tự nhiên huých mũi một cái, Tần Ức Liễu không thèm để ý đến y, liền đi vào phòng riêng của các cô. Đới Đồng đứng đó, vẻ mặt ngượng ngùng.
-Tần Ức Liễu, cô đứng lại đó cho tôi!
Đới Đồng chạy đến kéo Tần Ức Liễu, quê quá nổi khùng lên:
-Nể mặt tôi vào hát một bài đi!
Tần Ức Liễu quay đầu lại nhìn, không quen biết? Anh là ai chứ? Trên mặt hiện lên sự khinh thường, khiến Đới Đồng cảm thấy thật mất mặt. Đã vậy Tần Ức Liễu lại còn không hề thân thiện buông ra một câu:
-Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra đi! Ngươi có phải bị điên rồi không?
-Bốp…
Đới Đồng tức chết đi được, giáng một bạt tai:
-Loại không biết xấu hổ, mày là cái thá gì! Ông là con trai của Trưởng phòng Đới. Mở to mắt ra mà nhìn đi!
Đới Lập Công? Đới Lập Công là nhân vật như thế nào chứ? Tần Ức Liễu trước kia là tình nhân của Bộ Kiên Cố, cho dù là Đới Lập Công cũng phải nhún nhường vài phần, chẳng qua thân phận này của cô ít người biết đến.
Tần Ức Liễu bụm mặt:
-Ngươi dám đánh ta sao?
Đới Đồng cười lạnh nói:
-Tiện nhân, ông sớm muộn gì cũng có ngày trừng trị mày!
Mấy người trong phòng riêng đi ra, còn có mấy đồng nghiệp ở đài truyền hình, có người nhận ra Đới Đồng, liền nói thầm:
-Hắn là con trai của Trưởng phòng Đới!
Con trai của Trưởng phòng Đới sao vậy? Coi trời bằng vung! Bọn người đài truyền hình tức giận bất bình:
-Ức Liễu, việc này không thể cho qua như vậy được, côđi báo cáo với Bí thư Trương!
Báo cáo? Việc này nói như thế nào đấy? Quả thực cũng có chút khó khăn. Dù sao đánh nhau ở hộp đêm cũng là chuyện không vẻ vang gì, bọn người trong đài truyền hình cũng là nhất thời nói ra như vậy thôi.
Tần Ức Liễu mặc kệ, bưng mặt chạy vào phòng riêng. Việc này sao có thể bỏ qua như vậy được chứ?
Đới Đồng khốn kiếp, đánh người xong còn đứng đó không chịu đi, bị hai người bạn học kéo về phòng riêng. Làm to chuyện lên cũng không tốt, hai người đã nghĩ cách thu xếp ổn thỏa.
Dù sao cũng là bậc lão luyện trong tỉnh, đến quán bar gọi vài cô gái đến:
-Đừng nói nữa, chúng ta uống rượu. Đới Đồng, cậu cũng đừng để bụng làm gì, chúng tacoi như trò đùa đi.
-Tiện nhân, bảo cô phối hợp cho tốt, cô càng muốn tự mình chịu khổ. Không uống nổi nữa chứ gì? Để tôi uống giúp cô!
Y cầm lấy cái chai, kéo cổ áo ra, đổ bia vào trong.
Cô gái này cũngchưa làm được lâu, cô làm nghề này cũng chỉ khoảng ba bốn tháng. Hơn nữa vẫn luôn khinh bỉ việcbán rẻ bản thân. Giờ phút này cô đã bị năm chai bia đánh gục, say mèm rồi.
Trong lòng còn trông cậy Đới Đồng có thể buông tha cô, không ngờ Đới Đồng lại không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc, sau khi bị đánh gục hoàn toàn, hai người bạn học bên cạnh cũng gia nhập trận doanh, một người mở nắp chai, một người giúp y rót rượu.
Rót hết bảy tám bình, người ta toàn thân ướt sũng, giống như vừa từ bể nước đi ra.
-Đới thiếu gia, thôi bỏ đi, Tiểu Quyên khôngổn rồi.
Một cô gái khác tới khuyên, Đới Đồng trừng hai mắt:
-Cút! Không liên quan đến cô?
Cô gái này lập tức run sợ tới mức run bần bật, liền ngồi xuống một bên. Đới Đồng vì muốn thể hiện trước mặt hai người bạn học, để chứng tỏ lời nói vừa rồi không phải khoác lác, phải biểu hiện tốt một chút.
Hơn nữa bọn họ lúc còn ở trường học, cũng thường xuyên chơi một số trò chơi khác người, hôm nay tại đây, ở cái nơi này, càng không kiêng nể gì.
Đới Đồng tiến tới cô gái tên Tiểu Quyên:
-Nếu vừa rồi cô không chịu cởi, vậy bây giờ để tôi cởi giúp cô vậy!
Sau đó tay của y liền tiến sâu vào, kéo nội y của Tiểu Quyên. Tiểu Quyên trong mơ màng phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô dường như vô ích. Đới Đồng cởi sạch quần áo của Tiểu Quyên ngay trước mặt mọi người.
Trong phòng riêng vang lên tiếng cười vô tri vô thức, mấy người trơ mắt nhìn Đới Đồng làm chuyện hoang đường đó, cũng không ai tới ngăn cản. Hai cô gái kia bị hai người bạn học của Đới Đồng ôm chặt, nằm trên ghế sô pha làm trò chơi không mấy đẹp mắt.
…
Đới Lập Công nằm trên giường không tài nào ngủ được, trở mình liên tục, hai mắt trân trân nhìn trần nhà.
Trong phòng vốn đang yên tĩnh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, khiến Đới Lập Công hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây. Y phản xạ có điều kiện ngồi dậy:
-Alô.
-Đới Lập Công, trong mắt anh rốt cuộc còn có Phó chủ tịch tỉnh này nữa không đây? Hãy hỏi xem đứa con anh đã gây ra chuyện tốt gì đi! Đúng là coi trời bằng vung!
Chủ tịch tỉnh Ân mắng một trận dồn dập, khiến Đới Lập Công sững sờ.
Đới Đồng, tên súc sinh này lại sinh chuyện nữa rồi?