Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 541 : Tất cả đã quá muộn
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Ngày hôm sau, đội cảnh sát giao thông nhận được báo cáo, đêm qua, ở đập chứa nước phía Nam ngoại ô xảy ra một tai nạn lật xe. Một chiếc Santana từ đường vòng qua núi của đập chứa nước đã bị lật rơi ngay xuống nước.
Đội cảnh sát giao thông nhận được tin báo, lập tức điều động một đội nhỏ nhanh chóng đến đập chứa nước ở ngoại ô phía Nam.
Hà Kiện đang ở Cục Công an nhận được điện thoại của đội cảnh sát giao thông:
- Đội trưởng Hà, tai nạn xe ở đập nước phía Nam thành phố phát hiện một thi thể nam, đặc điểm thân phận đều trùng khớp với Ngô Dũng.
Điện thoại trong tay Hà Hiện rơi xuống đất, Ngô Dũng chết rồi?
- Đội trưởng Hà, đội trưởng Hà!
Người của đội cảnh sát giao thông hô lên trong điện thoại, Hà Kiện lại cầm điện thoại lên:
- Biết rồi, tôi lập tức cử người đến.
Đập chứa nước phía Nam thành phố, tai nạn xe, Ngô Dũng…
Trong đầu Hà Kiện toàn những từ khóa này. Vốn muốn gọi mấy người cấp dưới đi, về sau lại cảm thấy không ổn, đích thân dẫn theo mấy người này đi thì yên tâm hơn.
Trên đường đi, anh ta gọi điện thoại cho Diệp Á Bình đang trở về thành phố Song Giang, báo cáo đơn giản vài câu.
Diệp Á Bình nhận được tin này, vừa mừng vừa sợ, chỉ tiếc là Ngô Dũng chết rồi.
Xe của Trương Nhất Phàm ở phía sau, Diệp Á Bình kêu tài xế dừng xe, đứng bên đường đợi Trương Nhất Phàm.
Nghe được báo cáo của Diệp Á bình, Trương Nhất Phàm không nói lời nào quay trở lại xe.
Rốt cuộc vẫn bị người khác ra tay trước, không phải đã nói họ canh chừng Ninh Thành Cương hay sao?
Khi hai người đến thành phố Song Giang, đội cảnh sát giao thông và cảnh sát của thành phố đã đưa thi thể của Ngô Dũng về.
Diệp Á Bình không kịp nắm rõ tình hình thực tế, liền gọi Hà Kiện đến, trực tiếp đi đến phòng làm việc của Bí thư Trương. Như bình thường, đáng lẽ Hà Kiện không có tư cách báo cáo tình hình với Bí thư Thành ủy:
- Căn cứ vào kết quả khám nghiệm pháp y, Ngô Dũng vì phanh xe không kịp, mới dẫn đến lật xe và rơi xuống sông. Kết quả pháp y đưa ra kết luận, thời điểm Ngô Dũng bị rơi xuống nước đã bị hôn mê. Từ những di vật để lại trên xe, ngoài hai trăm nghìn tệ, còn có một chứng minh nhân dân giả, tấm chứng minh nhân dân này có thể Ngô Dũng đã chuẩn bị trước làm bùa hộ mệnh để trốn chạy. Tuy nhiên, chúng tôi còn phát hiện một hiện tượng, hai trăm nghìn tệ ở trong xe, ít nhất cũng có một trăm sáu mươi nghìn là giả.
- Ngoài những điều này, chúng tôi còn phát hiện số điện thoại cuối cùng mà Ngô Dũng đã gọi, nhưng số điện thoại đã không gọi được, từ đầu đến cuối đối phương đã khóa máy.
Đây là tình hình mới nhất mà Hà Kiện nghe ngóng được, sau khi anh ta nói xong, liền ra vẻ đứng ở đó, cố gắng ngẩn cao đầu ưỡn ngực. Trương Nhất Phàm im lặng một hồi:
- Xin chào!
Đối phương giật mình, quay đầu lại nhìn:
- Bí thư… Trương!
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Tiểu Hộ Sĩ giật mình, đôi mắt đỏ lên, òa khóc:
- Nghe nói Hồ Lôi là bạn của anh, anh ấy mất tích rồi, anh giúp tôi tìm anh ấy với?
Cô gái này trông yếu đuối, khi cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm mới chú ý tới cô rất tiều tụy.
Tiểu Hộ Sĩ nhìn thấy Trương Nhất Phàm trên truyền hình, ở bệnh viện cũng gặp mấy lần, vì vậy, cô vừa nhìn đã nhận ra. Đang sốt ruột không còn cách nào khác, đột nhiên thấy Trương Nhất Phàm, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống.
Cô cũng từ sau khi hai người chia tay nhau, bản thân đến chỗ bạn học, khi quay về thì không gặp Hồ Lôi nữa. Gọi điện thoại cũng không nghe máy, ban đầu cô cũng không để tâm, nhưng mấy ngày sau, mới phát hiện có gì đó khác thường, nhưng cô lại không dám báo cảnh sát.
Chỉ biết là Hồ Lôi không cần cô nữa, khóc mấy trận liền.
Trương Nhất Phàm theo cô đến căn nhà mà hai người mới mua, đây là một căn nhà Đại Thương không tồi với bốn phòng ngủ và hai phòng khách, Trương Nhất Phàm không phát hiện gì trong phòng. Để Băng Băng không phải đau lòng, hắn quyết định tạm thời giấu tất cả chuyện này.
Vừa từ căn nhà đi ra, hắn nói với Tiểu Hộ Sĩ:
- Cô cứ đi làm đi! Tôi cũng đang tìm anh ta, có chuyện gì, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tìm cô.
Diệp Á bình từ khách sạn Thiên Luân gọi đến:
- Bí thư Trương, phát hiện xe của Hồ Lôi ở khách sạn Thiên Luân.
Trương Nhất Phàm vội vàng đến khách sạn Thiên Luân.
Xe vẫn còn, nhưng người thì không thấy đâu.
Căn cứ vào ghi chép của khách sạn Thiên Luân mà Hồ Lôi ở, đối phương nói với họ, vị khách này đặt phòng cả năm, nhưng nhân viên phục vụ của bộ phận khách hàng nói với họ:
- Vị khách này đã hơn một tuần nay không về đây ở rồi.
Nghe được tin này, tim Trương Nhất Phàm đập thình thịch.
Các dấu vết như vậy, Hồ Lôi đã mất tích rồi, có thể bị giết hại không? Trong lòng mọi người đều lo lắng. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ thời gian trôi qua lâu vậy rồi, tất cả đã quá muộn!