Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 63 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


- Tiểu Phàm, em nghe anh nói.



Trương Nhất Phàm vội thanh minh, đáng tiếc rằng nói thế nào Đổng Tiểu Phàm cũng không chịu nghe. Đã để anh chiếm đoạt mất rồi, còn muốn nói gì nữa chứ? Tôi đánh, tôi đánh, tôi đánh chết tên khốn khiếp nhà anh.



- Dừng lại ——



Trương Nhất Phàm thấy cô vừa gào, vừa khóc, liền quát to một tiếng.



Đổng Tiểu Phàm đứng khựng lại, hai mắt đỏ quạch Lúc này trên mình cô chỉ mặc đồ lót.



- Đấy không phải là máu của em. Là máu mũi!



Trương Nhất Phàm chỉ vào mũi mình lúc này vẫn đang phải bịt khăn giấy.



- Máu mũi anh, em rõ chưa hả?



Đổng Tiểu Phàm ngây người nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.



- Có thật là máu mũi không?



- Thế em cho là cái gì?



Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô.



- Học nhiều như vậy, thật vô ích. Nếu anh thật sự làm gì đó với em, chẳng lẽ em không có cảm giác gì à? Ít ra cũng phải thấy đau chứ?



Trương Nhất Phàm nói thẳng ra như vậy, khiến mặt Đổng Tiểu Phàm thoáng chốc đỏ bừng lên. Chỉ có điều sau khi nghĩ kĩ lại, hình như thật sự không có cảm giác đau. Lẽ nào hắn không lừa mình?



Thấy Trương Nhất Phàm nhìn mình chằm chặp, Đổng Tiểu Phàm liền mắng:



- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ bại hoại.



- Nếu em còn không mặc quần áo vào, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra thật đấy.



Trương Nhất Phàm đáp lại một câu rồi quay người bỏ đi.



- Đứng lại!



Đổng Tiểu Phàm sau khi thấy mình không bị làm sao liền gọi Trương Nhất Phàm:



- Anh đi đâu thế?



- Nếu em không tin vào nhân cách của anh, anh còn ở lại đây làm gì?



Trương Nhất Phàm cười thầm, kỳ thực hắn muốn vào nhà vệ sinh, rửa sạch vết máu mũi.



- Xin lỗi, người ta... người ta... không phải trách anh đâu, chỉ là không muốn lần đầu tiên lại không rõ ràng như vậy...



Đổng Tiểu Phàm oan ức nói, cũng không để ý mặc quần áo vào, nhảy từ trên giường xuống kéo Trương Nhất Phàm lại.
Chu Phán Phán bổ nhào tới, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu, nhảy lên sung sướng.



- Hả? Vậy thì tốt quá rồi!



Hà Tiêu Tiêu cũng ôm chặt lấy Chu Phán Phán. Hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.



Vào trong thư phòng, nhìn những con số nhấp nháy trên màn hình máy tính đặt trên bàn, Chu Phán Phán lại nhảy lên reo hò:



- A ha! Laptop cơ à?



- Ừ, cái này do anh Nhất Phàm mua đấy.



Hà Tiêu Tiêu gật đầu, mang một vẻ rất khó nắm bắt.



- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đối với cậu thật tốt! Nói mau, có phải giữa hai người có gian tình không?



Chu Phán Phán tự nhiên xoay người, giọng điệu như thể nếu không nói thật sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.



Hà Tiêu Tiêu cố ý làm mặt giận, mở trừng hai mắt.



- Cậu nói cái gì thế? Anh Nhất Phàm là người tốt, không cho cậu nói linh tinh.



- Ờ, vậy ý của cậu là cậu không thích anh ấy hả?



Con ngươi Chu Phán Phán đảo qua đảo lại, dùđã biết rõ mọi việc, song vẫn cố ý hỏi.



Hà Tiêu Tiêu không biết kế của cô nên lắc đầu nói:



- Anh ấy không thích mình. Hơn nữa anh ấy là Phó Chủ tịch trẻ nhất của huyện Thông Thành, sau này tương lai rộng mở.



- Vậy cậu chịu làm nhân tình của anh ta à? Mẫu đàn ông tốt như vậy, nếu cậu không tóm chặt lấy, sau này hối không kịp.



- Cậu có biết xấu hổ không vậy. Con gái con lứa gì từ sáng tới tối toàn nói tới nhân tình, bồ nhí.



Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu cũng có chút ngại ngùng.



- Được rồi, cậu đã không thích anh ta, thì mình theo đuổi vậy. Dùng lại cũng tốt, ha!



Chu Phán Phán chu khuôn miệng nhỏ xinh.



- Trong trường học các em gái được các anh giàu có bao nuôi, cậu không phải là không thấy. Làm nhân tình cũng có gì là không tốt đâu, thật ra nhân tình so với vợ còn tốt hơn nhiều. Cậu nói có phải không? Mình thật sự muốn theo đuổi anh ấy đấy.



Hà Tiêu Tiêu không dám nói tiếp, chỉ trả lời:



- Chỉ cần cậu có bản lĩnh thì cứ việc theo đuổi.



Thế nhưng, lúc nói những lời này, trong lòng cô thật sự rất khó chịu. Con quỷ này muốn làm cái gì chứ? Thật có ý muốn gây khó dễ cho mình ư? Muốn làm nhân tình của anh Nhất Phàm ư, còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã?