Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 71 : Âu dương viện viện
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Ánh mắt cô gái chứa đầy sự cảnh giác, Trương Nhất Phàm hiểu được rằng cho dù mình có tiếp tục hỏi cũng chỉ là hỏi thừa.
Nếu hắn đoán không nhầm, cô gái này khẳng định là bị người ta lừa, nhân lúc đêm tối chạy ra ngoài. Xem bộ dạng của cô ta thì chắc là không biết đường, do đó đành phải men theo quốc lộ chạy trốn.
Đường ở Thông Thành rất kém, lại vừa có mưa lớn nên trên đường đâu đâu cũng là bùn đất và vũng nước lớn. Trương Nhất Phàm phải cố gắng hết sức, mất đến hơn một giờ đồng hồ mới vào được thị trấn.
Lúc này, hai người ướt như chuột lột đều lạnh đến run người, trên cả quãng đường răng va vào nhau lập cập. Cuối cùng cũng chỉ có thể mở điều hòa, tình hình của cả hai mới đỡ hơn chút ít.
Sau khi vào được thị trấn, Trương Nhất Phàm liền hỏi ý kiến cô gái:
- Cô muốn đến nhà khách hay là đến nhà tôi?
Cô gái trong tay còn nắm chặt chứng minh thư của Trương Nhất Phàm, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại:
- Nhà anh ở đâu?
Trương Nhất Phàm chỉ tay về phía trước.
- Ngay trong tiểu khu kia.
Cô gái nhìn kĩ mấy chữ trên tấm biển công ty thuốc lá, sau mới gật đầu.
- Vậy thì đến nhà anh đi! Nhanh lên chút, tôi vừa đói lại vừa lạnh.
Lái xe tiến vào khu tập thể dành cho gia đình nhân viên công ty thuốc lá, Trương Nhất Phàm xuống xe, rồi hai người đi thẳng lên tầng bốn.
Sau khi vào nhà, Cô gái liền đi thẳng vào phòng vệ sinh. Không lâu sau, bên trong liền vọng ra tiếng nước chảy tí tách từ buồng tắm liền đó.
Trương Nhất Phàm đành chạy vào phòng ngủ, thay quần áo ướt trên người. Sau đó mới vào bếp làm hai bát mì với bốn quả trứng chần. Đừng nói là cô cái kia, ngay cả hắn cũng đói không chịu nổi rồi.
Chạy xe suốt hơn bốn giờ đồng hồ, ban nãy lại còn đứng dầm mưa. Làm mì xong, hắn suy nghĩ một chút, rồi cho thêm vào đó một ít gia vị như ớt, gừng, hành.
Những thứ này đều tiêu hàn, rất tốt đối với người vừa bị ướt mưa. Cũng may mấy hôm trước Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán ở đấy, nếu không trong nhà thật chẳng có gì để ăn.
Nhưng lúc này, đối với hai cái người đang đói gần chết kia, cho dù là mì do tay nghề đầu bếp hạng ba của Trương Nhất Phàm nấu, cũng biến thành mỹ vị chốn nhân gian.
Cô gái từ phòng tắm bước ra, do không có quần áo thay nên trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm. Đó là khăn tắm mà Hà Tiêu Tiêu thích nhất, nó có thể giống như một cái váy quây mà quây quanh người, mà lại không rơi.
- Oa! Thơm quá!
Cô gái vừa đi tới, nhịn không được liền kêu lên.
Khi cô nhìn thấy hai bát mì trên bàn trà trong phòng khách, suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Trương Nhất Phàm từ bếp đi ra, đưa cho cô một đôi đũa.
- Ăn đi, chắc chắn là đói lắm rồi.
Cô gái nhận lấy đôi đũa, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, nhưng khi bê bát mì lên định ăn liền đột ngột dừng lại. Trương Nhất Phàm vừa ăn được một miếng, liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao cô không ăn?
Cô ta chỉ tay về phía bát mì của Trương Nhất Phàm.
- Chúng ta đổi bát đi.
Âu Dương Viện Viện liền quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào nói:
- Thật sự cám ơn anh Trương.
- Cô đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi.
Trương Nhất Phàm đỡ cô đứng lên, trầm giọng nói:
- Nếu kêu cô đi xác nhận, cô có nhớ được mặt chúng không?
- Nhớ, vẫn nhớ.
Âu Dương Viện Viện liên tục gật đầu.
- Vậy được rồi, tối nay cô cố gắng nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ đi liên hệ ngay với người của phòng Công an.
Thấy Trương Nhất Phàm nhiệt tình như thế, Âu Dương Viện Viện gật đầu cảm kích:
- Cám ơn anh, anh thật sự là một người tốt.
Trương Nhất Phàm xua tay.
- Đừng chỉ cám ơn nữa, cô nhớ kĩ một chút, ở chỗ đó còn phát hiện được chuyện gì khác lạ như thế nữa không?
- Chuyện khác lạ ư? Ồ? Đúng rồi, tôi còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bọn chúng không biết đem từ đâu tới một đứa trẻ, nghe nói là chuẩn bị bán đi Quảng Đông.
- Gì cơ? Cô thật sự nghe thấy tiếng trẻ con à?
Trương Nhất Phàm có chút kích động, một tay ôm nắm chặt lấy cánh tay trắng nõn của Âu Dương Viện Viện.
Âu Dương Viện Viện a lên một tiếng.
- Anh làm tôi đau quá.
- Ồ! Xin lỗi. Xem ra tôi nhất thời kích động rồi.
Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười, buông tay Âu Dương Viện Viện ra, trên cánh tay xinh đẹp đã hằn lên mấy vết đỏ rõ rệt.
Trương Nhất Phàm vui vẻ nói:
- Thật là “đi rách cả giày sắt vẫn không kiếm được cái ăn”, đến khi kiếm được lại chả mất tí công sức nào. Âu Dương Viện Viện, cô có biết không? Cô lập được công lớn rồi đấy. Có lẽ chúng ta từ việc của cô có thể phá được cả một đường dây bắt cóc trẻ em và lừa gạt thiếu nữ tuổi vị thành niên đấy.
Âu Dương Viện Viện yếu ớt hỏi một câu:
- Anh Trương, anh đang làm gì vậy?
Cô ta thấy Trương Nhất Phàm tỏ ra rất có hứng thú đối với vụ án này, liền có chút tò mò.
Trương Nhất Phàm chỉ về phía phòng Hà Tiêu Tiêu nói:
- Cô đừng để ý, mau đi vào phòng đó thay quần áo đi. Chúng ta sẽ đi ngay trong đêm nay, cho mấy tên tội phạm ấy không kịp trở tay, tóm gọn cả một ổ luôn!