Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 726 : Lần này kết thúc thật rồi
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Một trận phong ba đã qua, Vĩnh Lâm dường như phục hồi lại vẻ yên bình thường ngày.
Ô Dật Long rất tích cực làm kinh tế, quản lý công tác thường ngày của Ủy ban nhân dân. Việc làm đường ở huyện Sơn Lam cũng giám sát nghiêm ngặt. Chuyện nhà máy dược Trường Bạch Sơn, gã cũng tích cực đôn đốc thực hiện.
Tình hình của các ban ngành chính quyền thành phố bỗng chốc đổi thay, khiến rất nhiều người nghĩ mãi không thông. Ô Dật Long bắt đầu siêng năng chính sự, thương yêu nhân dân, tinh thần ngày càng hăng hái. Đài truyền hình thành phố thường xuyên trưng ra hình ảnh rực rỡ của gã. Trương Nhất Phàm thì nghe theo Thẩm Hoành Quốc, lấy việc nắm chắc chính trị là chủ yếu, coi duy trì ổn định là ưu tiên hàng đầu.
Trong thời gian này, hắn chủ yếu tập trung vào kế hoạch khai thác, phát triển quặng mangan. Trong Hội nghị, Trương Nhất Phàm đã nhấn mạnh, hai quý trước, công tác của chúng ta không có một chút tiến triển nào. Tình hình tài chính vẫn thiếu hụt như trước, nhưng điều này cũng không nói lên rằng, tất cả những người ngồi đây đều không có cố gắng.
Qua hai quý không ngừng củng cố, việc xây dựng cơ sở hạ tầng của chúng ta đã bước đầu được triển khai. Nền tảng của Vinh Lâm yếu, nên cần chúng ta bỏ ra toàn bộ tâm huyết và sức lực mới có thể có được thành quả bằng sáu bảy phần người ta, thậm chí chỉ một phần.
Nhưng chúng ta không cần tức giận, Ủy ban nhân dân thành phố đã đạt được thành tích rất lớn trong việc thu hút vốn đầu tư, đã đưa được nguồn đầu tư bên ngoài đầu tiên chính thức “cư trú” tại Vĩnh Lâm. Mặc dù trong đó còn tồn tại một số vấn đề, song với sự nỗ lực của tất cả mọi người, chúng ta vẫn làm khá tốt, vẫn qua được cửa ải khó khăn lần này.
Hoạt động xây dựng nhà máy dược lần này là một dấu mốc cho công tác thu hút đầu tư chính thức đi vào quỹ đạo. Hơn nữa tôi tin tưởng sâu sắc rằng, với sự cố gắng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng sự phối hợp của mọi người, chúng ta sẽ đạt được kết quả tốt hơn, lớn hơn nữa.
Một khi quốc lộ huyện Sơn Lam đi vào hoạt động, chúng ta sẽ có thể đi ra khỏi quả núi lớn này, nghênh đón thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, thông qua tuyến đường này, tỉnh Quảng và khu vực bên ngoài Vĩnh Lâm đều có thể không ngừng tiến vào Vĩnh Lâm.
Tuyến quốc lộ này sau khi hoàn thành sẽ trở thành con đường huyết mạch của khu vực đông nam Vĩnh Lâm. Những điều này đều là thành quả chúng ta có được qua hai quý vừa rồi. Nhiệm vụ trong sáu tháng cuối năm của chúng ta sẽ càng nặng nề hơn, chúng ta phải đạt được bốn mục tiêu.
Một là tuyến quốc lộ giữa hai khu vực Vĩnh Lâm và huyện Cửu nhất định phải hoàn toàn cuối năm nay.
Hai là chúng ta sẽ tiếp tục thu hút đầu tư bên ngoài, tiến những bước dài trong công cuộc cải cách mở cửa, mở ra cục diện chuyển lỗ thành lãi trong năm tới.
Ba là trong sáu tháng cuối năm tới phải xây dựng được ba mươi đến bốn mươi trường tiểu học và trung học, giải quyết vấn đề thất học của trẻ em nghèo.
Trong ký túc xá, Đằng Phi đùng đùng nổi giận chạy xộc vào. Lập Thu đang đọc sách trong phòng, thấy Đằng Phi về, liền chào đón.
- Đằng Phi, anh về rồi à. Em đang chờ ăn cơm anh đấy!
Đằng Phi nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cảm thấy những vết rỗ trên mặt cô ta thật ghê tởm.
- Cô tự nói đi, có phải cô động vào cặp của tôi không, nói! Nói đi!
Lập Thu chợt chột dạ, hoảng hốt giơ tay lên.
- Không... Không có... Em không biết gì cả.
- Còn không có, ngoài cô ra, còn có thể là ai? Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, cô chính là sao chổi, đừng có đến quấn lấy tôi nữa. Cút, cút ngay —— Chúng ta chơi đến đây đủ rồi.
Lập Thu đứng đó, hai mắt đẫm lệ, cô thấy Đằng Phi nổi giận như vậy, trong lòng liền hiểu rõ. Mình bị người ta lừa rồi!
Đằng Phi vẫn chưa nguôi giận, quay về phía Lập Thu nói:
- Cô có biết bản kế hoạch ấy quan trọng thế nào không? Nó có liên quan đến kế sinh nhai của toàn bộ dân chúng ở huyện Sơn Lam đấy, nó liên quan đến sự phát triển kinh tế của thành phố Vĩnh Lâm này đấy, nó cũng liên quan đến cả vận mệnh của Đằng Phi tôi đấy. Bí thư Trương nổi giận rồi, cô nói xem, ngoài cô ra, còn ai có thể động vào bản kế hoạch này chứ?
Lập Thu không dám đáp lại, chỉ có thể cắn môi rơi lệ, Đằng Phi hướng về phía cô quát:
- Cút —— Cô cút ngay cho tôi ——
Lập Thu rốt cuộc không kiềm chế được, bật ra tiếng khóc lớn rồi bụm mặt xông ra cửa.
Đằng Phi ngồi phịch xuống đất, lần này kết thúc thật rồi!