Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 730 : Tôi muốn yên tĩnh một lát

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Kim tiên sinh nói chuyện rất đơn giản, ông ta chỉ tuyên bố một quyết định, tập đoàn Lý thị sẽ hỗ trợ không hoàn trả sáu mươi triệu cho địa khu Vĩnh Lâm nghèo khó, để trợ giúp Vĩnh Lâm tăng tốc trong công cuộc xây dựng giao thông và kiến thiết thành phố.



Ngoài ra trên danh nghĩa của Âu Dương Viện Viện quyên tặng mười triệu cho trẻ em thất học ở khu vực nghèo khó. Trương Nhất Phàm giao cho Dương Lăng Vân lập ra một trang web trên danh nghĩa chính phủ, hướng tới việc xây dựng trường học và giúp đỡ trẻ em thất học ở các khu nghèo thành phố Vĩnh Lâm.



Toàn bộ số tiền có được sẽ được dùng cho sự nghiệp giáo dục của Vĩnh Lâm. Việc Lý thị quyên tiền lần này quả thật nằm ngoài dự kiến. Rất nhiều người không hiểu nổi, vì sao Lý lão tiên sinh phải quyên góp sáu mươi triệu cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân để đẩy nhanh công tác xây dựng giao thông.



Về điểm này, trừ một số ít người biết rõ sự tình, những người khác đều không thể hiểu được. Trương Nhất Phàm biết, Lý lão đến lần này để trả mối nợ ân tình. Chỉ có điều ông ấy làm thế này cũng khiến bản thân hắn có chút áy náy. Cảm giác như có ai đặc biệt đưa ông ấy tới giúp mình thêu hoa trên gấm vậy.



Năm mươi triệu tuy không nhiều, nhưng cũng bằng thu nhập tài chính một năm của Vĩnh Lâm. Một địa khu như Vĩnh Lâm, so ra còn không bằng một doanh nghiệp lao động tay chân của người ta.



Trương Nhất Phàm có chút hổ thẹn, kế hoạch quy hoạch đô thị hiện nay của Vĩnh Lâm không thích hợp để khai thác lĩnh vực bất động sản. Song sáu mươi triệu này, thêm cả khoản ngân sách trên tỉnh, cũng đủ để cải thiện rất nhiều tình trạng giao thông Vĩnh Lâm. Bởi vậy, mục tiêu đầu tiên mà Trương Nhất Phàm vạch ra sẽ có thể nhanh chóng thực hiện.



Một nữ phóng viên tay cầm mic truy hỏi Kim tiên sinh:

- Vì sao Lý lão tiên sinh lại muốn hỗ trợ không hoàn trả sáu mươi triệu cho việc phát triển kinh tế? Có phải Lý lão tiên sinh và Bí thư Trương có quan hệ gì sâu xa không ạ? Nếu không nhớ không nhầm, năm năm trước, Lý lão tiên sinh cũng từng hỗ trợ cho huyện Thông Thành như vậy, ông có thể cho biết nguyên nhân không ạ?



Kim tiên sinh quay ra nhìn, lại là nữ phóng viên có khuôn mặt tàn nhang ấy, ông ta không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Người này thực sự khiến người ta thấy ghét, cứ hỏi những câu làm người khác khó xử.



Kim tiên sinh liếc nhìn cô ta một cái.

- Tôi không biết quý bà có phải kiến thức nông cạn hay không, hay là không hài lòng với hoạt động hỗ trợ lần này của chúng tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm, tập đoàn Lý thị ngoại trừ tỉnh Tương cũng từng hỗ trợ những địa phương khác trên cả nước, ví dụ như những vùng khó khăn ở miền Tây, cả những đứa trẻ thất học, cũng nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn Lý thị. Mấy năm gần đây, chúng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để làm một vài hoạt động từ thiện, tỉnh Tương không phải trường hợp đầu tiên, cũng không phải trường hợp cuối cùng. Tập đoàn Lý thị dưới sự lãnh đạo của Lý lão tiên sinh, sẽ tiếp tục cố gắng trong sự nghiệp từ thiện này. Vĩnh Lâm là vùng tương đối lạc hậu ở tỉnh Tương, Lý lão tiên sinh đã tính toán chu toàn hành động lần này. Về phần quan hệ sâu xa với Bí thư Trương như cô vừa nói, cũng đúng, hai người họ đều là người Trung Quốc! Không biết quý bà còn điều gì muốn hỏi không?



Rõ ràng là một cô gái, mà Kim tiên sinh lại gọi cô là quý bà. Vẻ mặt cô nhợt nhạt, chỉ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Kim tiên sinh, lại thêm nhiều ánh mắt cảnh cáo của các đồng nghiệp ở xung quanh như vậy, cô đành phải cúi đầu đáp lại, “Không còn ạ”.



Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, rất nhiều người đứng dậy, ra sức vỗ tay tán thưởng câu trả lời cuối tuyệt vời của Kim tiên sinh.


- Lẽ nào nhiều năm như vậy, bà vẫn không nhìn ra, vì sao Âu Dương Kiến Thành lại biến thành một người như ngày hôm nay? Bà không phải không hiểu, bà chỉ biết để cái vẻ ngoài giả tạo của ông ta làm cho mê muội. Bà đối với suy nghĩ của ông ta, vẫn chỉ dừng lại ở tình yêu ở tuổi hai mươi.



- Cậu nói bậy!



Trương Nhất Phàm khoát tay.

- Để tôi nói hết đã, hành động ngày hôm đó của Âu Dương Kiến Thành không phải là ngẫu nhiên. Ông ta xuất thân thấp kém, nhưng ông ta lại khinh thường những người thấp kém như mình. Ông ta cảm thấy quá khứ của bản thân là một sự sỉ nhục. Nhưng ở Lý gia, ông ta không tìm thấy tôn nghiêm bản thân mình muốn. Trong mắt anh cả và anh hai bà, ông ta chỉ là một kẻ thấp kém thấy người sang bắt quàng làm họ, dùng một người phụ nữ để trèo cao. Cho nên ông ta luôn thấy áp lực, ông ta sợ người khác coi thường mình, ông ta nhìn bề ngoài có vẻ rất nở mày nở mặt, đường đường là con rể hiền của Lý gia, nhưng ông ta ở trong nhà lại không tìm thấy cảm giác nổi trội mà bản thân muốn có. Bà là một người phụ nữ, nên mãi mãi sẽ không hiểu được suy nghĩ của một người đàn ông, dồn nén lâu ngày, sớm muộn gì ông ta cũng có ngày bộc phát. Tôi nghĩ một người phụ nữ thông minh như bà, không thể không phát hiện ra, chỉ là bà quá lý tưởng hóa, bà không muốn thừa nhận. Có lẽ bà càng hy vọng ông ta hoàn mỹ, nhưng lại không biết suy nghĩ này của bà, đối với ông ta mà nói, cũng là một dạng áp lực không thể chịu nổi.



- Nếu bà phát hiện sớm hơn một chút, hoặc hai người rời khỏi Lý gia, ba người sống vui vẻ, có lẽ tất cả những điều này sẽ không xảy ra. Nhưng bà, lại là một đứa con rất có hiếu, cứ khăng khăng muốn Lý lão tiên sinh sống những ngày tháng con cháu cận kề, cùng ưởng hạnh phúc gia đình. Mà không biết rằng, niềm vui ấy của bà chính là nỗi đau của ông ấy, ông ấy không chịu được nữa.



- Đừng nói nữa, đừng nói nữa!

Lý Tuệ Hoa nước mắt giàn giụa, thân mình mềm nhũn, đổ ập xuống ghế sofa. Khuôn mặt ban nãy còn lạnh lùng, giờ đây trở nên thật bi thương, vô cùng dịu dàng.



Bà ấy đương nhiên hiểu chồng mình, bà cũng biêt Âu Dương Kiến Thành không thích ở cùng gia đình, càng không thích phải nhìn sắc mặt anh cả, anh hai. Âu Dương Kiến Thành lúc ấy cũng từng đề nghị với bà, muốn chuyển ra ngoài ở, nhưng Lý Tuệ Hoa không đồng ý.



Người ta vẫn nói người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc tỉnh táo, Trương Nhất Phàm phân tích không phải không có lý. Lý Tuệ Hoa không thể không thừa nhận điều hắn nói đều là sự thật. Một người trước giờ chưa từng gặp qua Âu Dương Kiến Thành lại có thể hiểu cách đối nhân xử thế của ông ta như vậy, ngay cả Lý Tuệ Hoa cũng cảm thấy khó tin. Bà ngồi thẫn thờ trên sofa, ánh mắt vô thần.



Trương Nhất Phàm an ủi:

- Bà nên nghĩ thoáng một chút, bà có có Viện Viện, còn Lý lão, còn có anh chị em. Cuộc đời bà không phải hoàn toàn cô độc. Bà có quyền, có nghĩa vụ, có trách nhiệm bảo vệ bản thân, cũng tương đương với việc bảo vệ chút tình yêu cuối cùng của người mẹ dành cho Viện Viện.



Trên gương mặt Lý Tuệ Hoa xuất hiện một nụ cười buồn.

- Cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát.