Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 737 : Mỹ nhân kế

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Tám giờ tối, Trương Nhất Phàm thay một bộ quần áo đi ra ngoài.



Đằng Phi giống như mọi khi, lẳng lặng đợi trong xe ở ven đường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuống lầu, lập tức mở cửa xe ra.



Lầu hai của hộp đêm Vương Miện là một tiệm trà. Tầng ba là ktv, lên nữa, mọi thứ đa dạng, chỉ cần các tiết mục đẳng cấp, ở đây đều có đủ cả.



Lần đầu Trương Nhất Phàm vào Vương Miện, không ngờ phong cách ở đây được coi là tao nhã, quán trà là nơi thanh tao thông tục cùng hưởng.



Đầu năm nay, lưu hành người giàu có giả vờ *, những người uống trà cũng dần dần nhiều lên. Rất nhiều cái gọi là thành phần trí thức, cán bộ cơ quan, những lúc không có việc gì, luôn thích ngồi ở quán trà.



Trương Nhất Phàm xuống xe, Đằng Phi nhanh bước theo cùng, Điêu Mộ Tình vẻ mặt hớn hở, tươi cười đón chào:

- Ô – Bí thư Trương còn dẫn theo thư kí cùng đến.

Điêu Mộ Tình mỉm cười, để một nhân viên phục vụ mời Đằng Phi đến ngồi quán trà bên cạnh.



Sau đó cô dẫn Trương Nhất Phàm đến một gian phòng riêng trang trí cửa đẩy kéo, làm một động tác rất tao nhã, mời!



Trương Nhất Phàm nhìn nơi này, trang trí không tầm thường, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà đem lại cảm giác cho người ta lại vô cùng thoải mái. Hắn thầm nói trong lòng, chỗ này là bút tích của ai, rất tinh mắt.



Không cần nói, người thiết kế trang hoàng chắc chắn không phải là là người Vĩnh Lâm, người này chắc chắn rất hiểu biết về xã hội.



Diêu Mộ Tình thấy Trương Nhất Phàm lưu ý đến môi trường như vậy, mỉm cười nói:

- Còn có thể vào mắt thần sao? Tất cả chỗ này, đều là em thiết kế.



- Ồ?

Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nụ cười tự tin của Diêu Mộ Tình, vẻ mặt hào hứng.



Không đợi Trương Nhất Phàm hỏi, Diêu Mộ Tình giải thích nói:

- Lầu trà này là do em mở, sau này còn mời Bí thư Trương đến cổ vũ nhiều lần.


Diêu Mộ Tình giống như nghẹn lời thì thào nói:

- Anh còn nhớ lần đầu tiên không, lúc đó chúng ta gặp thoáng qua rồi qua?



- Em muốn nói đến sơn trang suối nước nóng sao?

Trương Nhất Phàm sờ mũi, có thể để mình nhớ lại, chính là mùi nước hóa Chanel số năm trên người Diêu Mộ Tình.



Ánh mắt Diêu Mộ Tình đưa ra ánh sáng kì lạ, dịu dàng gật đầu:

- Thực ra hôm đó, em cũng chú ý đến anh. Em rất ít khi chú ý đến một người nào đó, anh có biết là vì sao không?



Trương Nhất Phàm lắc đầu, Diêu Mộ Tình nói:

- Chính là hai hàng lông mi của anh, chúng giống như biểu tượng vốn có nhất của kiến trúc xây dựng ở thành phố, luôn nổi bật như thế, muốn bảo người ta quên đi cũng khó.



Trương Nhất Phàm hết chỗ nói, không ngờ còn có người cho là như vậy. Hai hàng lông mày này của mình, rất có cá tính sao?



Hình như Diêu Mộ Tình đã giải thoát khỏi sự thương cảm lúc nãy:

- Thực ra rất nhiều lúc, con gái cũng để ý đến bọn chúng. Bọn họ đều nói em bẩm sinh đã có cái trán cao hơn những người khác, mèo khen mèo dài đuôi, đến bản thân em cũng không ngờ đến, hai hàng lông mày của anh, lại như hình với bóng, khắc sâu trong trí nhớ của em, bỏ cũng không bỏ được. Sau đó liên tiếp mấy lần tình cờ gặp mặt, làm cho em mê mẩn. Càng không ngờ, anh trẻ tuổi như vậy, lại là một Bí thư Thành ủy tiếng tăm lẫy lừng ở địa khu Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình đúng là trí nhớ tồi.



- Ha ha…thú vị!

Trương Nhất Phàm cười phá lên, hai hàng lông mày phấn khích theo nụ cười.



Diêu Mộ Tình liền nhìn hắn:

- Đời người có rất nhiều loại tình cờ, hầu hết là phai nhạt rồi vội vàng qua đi trong đời người, vĩnh viễn chỉ có một hai người, là có thể mang đến một tia cộng hưởng. Diêu Mộ Tình bạo gan xin Bí thư Trương, thừa nhận người bạn này, được không?

Ngón tay ngọc ngà trắng nõn và dài kia, làm cho Trương Nhất Phàm nhớ đến tình cảnh trong mưa lần đó.



Nắm chắc tay Diêu Mộ Tình, một cảm giác mát tiếp tục duy trì trong lòng.