Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 739 : Trước mặt tao mày chưa có đủ tư cách

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Buổi tụ họp hôm nay, dự tính tại khách sạn Vĩnh Lâm.



Trương Nhất Phàm chạy về nhà, bà xã yêu quý đón chào, nhận lấy cái túi từ trong tay hắn. Trương Nhất Phàm nói:

- Em may chóng đi thay quần áo, tối nay Hồ Lôi gọi chúng ta đi ăn cơm.



Đổng Tiểu Phàm lười biếng nói:

- Lại ra ngoài ăn cơm à?



- Không phải Hồng Anh đã về nhà rồi sao? Chẳng nhẽ chính anh làm?



Trương Nhất Phàm đi vào phòng ngủ :

- Em nhanh lên một chút ! Nào, anh giúp em cởi quần áo.



Đổng Tiểu Phàm vẫn mặc chiếc váy ngủ, xem ra hôm nay chưa ra ngoài. Từ sau khi đến Vĩnh Lâm, Đổng Tiểu Phàm chán không có việc gì, nếu như không lôi Thôi Hồng Anh đi dạo phố, cũng trốn trong nhà xem tivi. Bởi vậy, rất ít người gặp được Bí thư phu nhân xinh đẹp này.



Suốt ngày ở nhà, đến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy cô ấy rất buồn. Hết lần này đến lần khác cô ấy lại không giống phu nhận của các quan khác, ngày nào cũng nhào vào bàn mạt chược hai đường hai bánh.



-Đừng nghịch nữa, để em tự cởi!

Bị hai tay của Trương Nhất Phàm cắm vào nách, Đổng Tiều Phàm buồn đến mức cười khanh khách.



Trương Nhất Phàm nói:

- Nói con trai luôn thích cởi quần áo cho con gái, từ trước đến giờ chưa bao giờ mặc quần áo cho con gái, hôm nay anh sẽ mặc quần áo cho em một lần nhé!



Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra:

- Đi ra nào! Nếu như mẹ biết được, em lại bị phê bình.



Trương Nhất Phàm cười hì hì nói:

- Không sao, mẹ không ở đây.



Trong lúc nói chuyện, tự Đổng Tiểu Phàm cởi váy ra, lộ ra chiếc quần tam giác màu đen và nụ hoa bên chiếc áo lót, da thịt trắng nõn, nhìn khiến người ta vô cùng động lòng.



Trương Nhất Phàm liền nhìn cô ấy không cử động, thưởng thức vợ thay quần áo, lúc Đổng Tiểu Phàm mở tủ quần áo ra, từ trong gương nhìn thấy dáng vẻ háo sắc kia của Trương Nhất Phàm, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn:

- Nhiều năm như vậy, còn chưa xem đủ à?



Trương Nhất Phàm nói:

- Trước kia lúc đọc sách, em lại không cho người ta xem, anh lúc này mới nhìn bao lâu.



Đổng Tiểu Phàm tức chết đi được, cầm bộ quần áo quẳng lên người Trương Nhất Phàm:
Chắc khoảng năm phút, trên trán hai người đã chảy mồ hôi. Gân xanh trên cánh tay Liễu Hải đã lộ ra, sắc mặt oai nghiêm, cũng có một vài tia đỏ lên.



Đối phương cũng như vậy, trên mũi và trên trán đều có những giọt mồ hôi rơi xuống, chỉ có điều sắc mặt y đỏ hơn đến mức phát tím. Trương Nhất Phàm chú ý tới, hai chân y đã hơi run lên, chỉ cần Liễu Hải tiếp tục kiên trì thêm một lúc nữa, chắc y sẽ không xong.



Quả nhiên, Liễu Hải đột nhiên hô mạnh một tiếng, hắc đầu gối y, nặng nề quỳ trên đất. Thời khắc kia, mặt y như màu đất.



- Được – tốt lắm, tốt lắm!



Cửa phòng riêng, đột nhiên vang lên một hồi vỗ tay, có người vỗ tay đi vào. Trương Nhất Phàm nghe tiếng nhìn lại, Tống Hạo Thiên!



Tống Hạo Thiên quả nhiên đã đến, hắn nhớ lại sự nhắc nhở của Lý Hồng, nhất định phải chú ý đến Tống Hạo Thiên.



Trương Nhất Phàm ngồi ở đó, trầm giọng hỏi:

- Tống Hạo Thiên, mày muốn làm gì?



Những người đang ngồi không biết về chi tiết của Tống Hạo Thiên, nhưng mà lúc nãy nhìn thấy thân thủ của tên vệ sĩ, liền biết người đến thân phận không tầm thường. Lúc Tống Hạo Thiên đi vào, phía sau còn có thêm một người, người đó và người vào trong phòng này trong giống nhau như đúc, cũng là vẻ mặt ác nghiệt, ánh mắt sâu thẳm



Tống Hạo Thiên đi vào, lạnh lùng liếc mắt nhìn người trên mặt đất:

- Xấu còn ra chưa đủ sao? Cút đi.



Người này cũng không nói, cúi đầu đi ra, sau đó với người bên ngoài một đường, cung kính đứng ở cửa.



Tống Hạo Thiên đi đến, hoàn toàn không nhìn mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm nói:

- Tôi biết dựa vào một tên vệ sĩ nho nhỏ, không mời được đại thần là anh mà. Trương Nhất Phàm, đi, anh cảm thấy chúng ra nói chuyện ở đây, hay là đến chỗ tôi nói chuyện.



Người này là ai? Nhìn có vẻ rất trâu. Hồ Lôi và Đường Vũ đều nhìn Tống Hạo Thiên.



Thằng ranh này mắt cao hơn trán, trực tiếp không nhìn đám người Hồ Lôi, Đường Vũ thấy gã cao ngạo như vậy, trong lòng tức tối. Chỉ có điều ngại Trương Nhất Phàm ở đó, chưa nổi giận.



Lý Trị Quốc khiêm tốn một chút, không thích tức giận.



Lần này Hồ Lôi là chủ nhà, nghe thấy lời nói của Tống Hạo Thiên, có chút hơi khó chịu:

- Cho dù anh là ai, có lời nào chúng ta ăn xong cơm hãy nói! Mời anh ra ngoài.



Tống Hạo Thiên không quay đầu, tiện tay chỉ:

- Mày biết mày, người nối nghiệp tập đoàn Hồ Thị, đại thiếu gia Hồ Lôi, đừng có kiêu ngạo với tao, trước mặt tao mày chưa có đủ tư cách.