Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 792 : Đằng Phi tôi cho cậu một cơ hội
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Dương Lăng Vân.
- Vụ việc được dẹp yên rồi ạ!
Thật sự yên ổn rồi sao? Trương Nhất Phàm vẫn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Đám tài xế taxi đã giải tán, vụ việc cứ xảy ra đột ngột như vậy, làm ầm ĩ một trận như vậy, cuối cùng lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy.
Cả thành phố như vừa trải qua một trận mưa lớn.
Trận mưa để lại dấu vết trong lòng rất nhiều người. Có người thầm đắc ý, có người bàng hoàng bất an, cũng có người không tỏ thái độ gì, sắm vai người qua đường đứng xem.
Trong đêm tối kia, có biết bao khuôn mặt chúng ta nhìn không rõ, đoán không ra.
Lời nói ban nãy của Ô Dật Long uy phong lẫm liệt, tràn đầy khí phách, gã chỉ nói đại vài ba câu đã đủ dẹp yên đám người này.
Trương Nhất Phàm cau mày, ánh mắt rực sáng.
Đằng Phi và lão Trần nơm nớp lo sợ đứng phía sau hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sắc mặt Đằng Phi tái nhợt, mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Xét về trách nhiệm, dĩ nhiên Đằng Phi phải chịu trách nhiệm lớn nhất, còn lão Trần là lái xe, cũng không tránh nổi việc bị xử lý. Trương Nhất Phàm thấy hai người thân tín bên cạnh mình bị người ta tóm gọn một mẻ, bất giác có cảm giác đau lòng xen lẫn tức giận.
Rốt cuộc bàn tay đứng sau màn kịch này là của ai? Quả thật coi trời bằng vung, không coi mình ra gì hết.
Trán Trương Nhất Phàm nổi đầy gân xanh, có thể thấy cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Làm quan nhiều năm nay, hắn luôn giữ một nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm đến ta, ta tất đáp trả. Tuy rằng hiện tại hắn không thấy được bàn tay nấp phía sau giật dây, nhưng dường như hắn đã nhìn thấy có kẻ đang đắc ý nhìn mình cười lớn.
Lần này, kẻ đó đã tát được một cái rất mạnh vào mặt hắn.
Trương Nhất Phàm bưng chén trà lên.
- Bất luận thế nào, sự việc ngày hôm nay, tôi cũng phải nói lời cảm ơn Chủ tịch Ô. Nếu không có ngài đích thân ra mặt, chỉ sợ vụ việc không thể dễ dàng giải quyết như vậy. Về phần xử lý, tôi đã có dặn dò rồi, ngày mai bọn họ viết hai bản kiểm điểm, rồi chờ nghe xử lý.
Ô Dật Long nói:
- Công tác tư tưởng với bên đó, sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm, Bí thư Trương cảm thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Công tác tư tưởng tất nhiên phải làm, nhưng Thành ủy nhất định cũng phải có lời giải thích với quần chúng, bất cứ ai cũng không thể vượt qua pháp luật, có sai phải sửa, không sai thì cố gắng tiếp, lỗi này nhất định phải nhận. Hơn nữa phải công khai xin lỗi, phải đồng loạt công bố cho quần chúng nhân dân biết ý kiến xử lý bọn họ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thàn phố. Để khỏi có người nói tôi bao che khuyết điểm, phá vỡ khuôn phép.
Ô Dật Long cảm thấy có phần lúng túng, vốn gã định cứ như vậy cho qua, làm công tác tư tưởng với bên đó, còn bên này thì để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cùng lắm thì để hai tay cảnh sát giao thông kia ra mặt xin lỗi, về phần Đằng Phi và lão Trần thì không cần truy cứu nữa.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại cương quyết như thế, nhất định phải giải quyết công khai.
Ô Dật Long cũng không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm xử lý đám người Đằng Phi càng nghiêm khắc, thì càng làm cho người khác cảm thấy áp lực. Đạo lý này, Ô Dật Long đương nhiên rất rõ.
Còn về phía Đằng Phi với lão Trần, cùng lắm sẽ chỉ xử phạt hành chính, sau đó công khai xin lỗi trên truyền hình, việc này chắc chắn có thể lấp liếm được. Kỳ thực, nói thẳng ra thì, việc này chỉ là vấn đề thái độ mà thôi.
Trương Nhất Phàm đã có chủ kiến, thì Ô Dật Long cũng không biết phải nói gì hơn, đành đứng dậy cáo từ.
Ô Dật Long đi rồi, Trương Nhất Phàm nói với đám người xung quanh:
- Về cả đi! Riêng Đằng Phi thì ở lại.
Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đi trước, lão Trần cũng theo bọn họ đi ra. Đằng Phi bước đến trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm lúc này mới lạnh lùng nói:
- Đằng Phi, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, tối nay cậu viết kiểm điểm đi. Nội dung phải thật sâu sắc, sự thật phải viết rõ ràng, giờ đã bị người ta đánh rồi, có thể đánh trả hay không, chỉ còn xem cậu thế nào thôi. Về nghĩ cho kĩ đi!