Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 8 : Hồ đại thiếu gia

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


Sau khi giao tài liệu vào trong tay của Chủ tịch huyện Lâm, Trương Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm.



Chủ tịch huyện Lâm rất khen ngợi đối với việc Trương Nhất Phàm đưa ra đề nghị tu sửa kênh dẫn nước. Chuyện sông Liễu Thủy thiếu nước huyện đã biết từ lâu, chỉ là công trình đập nước Trương Gia đã bắt đầu được hơn hai năm, trước mắt đã gần kết thúc, liên quan đến vấn đề cung cấp nước uống cho hơn mười vạn người trong thành phố, tự nhiên không thể ngừng lại. Bởi vậy, đề xuất của Trương Nhất Phàm, đúng lúc đã giải quyết được vấn đề nan giải này.



Nhưng chuyện này phải liên lạc với huyện Tế Châu, tranh thủ đạt được sự phối hợp của bọn họ, Chủ tịch huyện Lâm cười đứng lên:



- Công việc bên Tế Châu tôi đi làm, chuyện của thị trấn Liễu Thủy tự cậu giải quyết



Ngụ ý, vấn đề tài chính do bản thân Trương Nhất Phàm nghĩ cách.



Chủ tịch huyện Lâm có thể ra mặt cấu kết với Tế Châu, điều này đã khiến Trương Nhất Phàm rất bất ngờ, trên thực tế, hắn cũng không dự tính để chủ tịch huyện Lâm giúp hắn giải quyết vấn đề tu sửa kênh dẫn nước.



Lúc gần đi, Chủ tịch huyện Lâm cho hắn uống thuốc an thần:



- Vấn đề trị an, tôi sẽ giao cho phòng công an đi xử lý công bằng, bắt trị an cũng không phải là điểm mạnh của cậu, nhiệm vụ chủ yếu của cậu ở thị trấn Liễu Thủy chính là phát triển kinh tế, không để khiến nó kéo huyện thụt lùi được.



Báo cáo xong công việc, đã là hơn bảy giờ tối, đã không thể về thị trấn Liễu Thủy, hơn nữa hắn cũng không muốn về nhanh như vậy. Ở cái nơi nghèo rớt mùng tơi ấy già nửa tháng, Trương Nhất Phàm đã quyết định khao mình một chút.



Ừ, tìm một nơi nào đó ăn cơm đây? Trương Nhất Phàm có thói quen vuốt cằm.



Tin tin – một tiếng còi của ô tô truyền đến, có chiếc xe BMV 530 quét một chút rồi dừng lại trước mặt Trương Nhất Phàm. Hồ Lôi thò cái đầu bẹp của y ra:



- Củ chuối thật, thư kí Trương, đến thị trấn lúc nào cũng không thông báo cho tôi một tiếng, tôi đến đón anh!



- Hoành tráng nhỉ, lại đổi xe rồi à?



Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn chiếc xe BMV mới này, không kìm lòng nổi lên tiếng tấm tắc cảm thán. Thời đại này, người có thể mua được không nhiều, đặc biệt là thị trấn của một huyện bình thường như thế này, giống như chiếc xe BMV nhập khẩu như thế này thì đếm trên đầu ngón tay.



Cha của Hồ Lôi là doanh nhân nổi tiếng ở Thông Thành, đại biểu Hội đồng nhân dân, thằng ranh này tự dưng hoành tráng hơn bất kì những kẻ khác.



Lại là một gã không coi tiền là cái gì, Trương Nhất Phàm cũng thô bạo đến mức nói thô tục trước mặt những phần tử ngoan cố là Hồ Lôi, Hồ Lôi lệch miệng cười:



- Há dừng ở đổi xe, đến cái bô cũng đã đổi.



Hồ Lôi vẫy tay với một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở ghế lái phụ:



- Băng Băng, đến đây cho anh Phàm nhìn một cái.
- Nói thực, lần này tôi đã quyết định, kết hôn với Băng Băng. Không chơi nữa!



Hứ – Trương Nhất Phàm nhìn Hồ Lôi một lúc lâu, đột nhiên cười lên một tiếng:



- Hồ tử, bây giờ cậu thật sự rất hài hước.



- Tôi nói thật, tin hay không tùy cậu.



Lần này sắc mặt Hồ tử không có ý cười, nhìn có vẻ rất nghiêm túc.



- Đi thôi! Không nói những thứ này nữa.



- Chờ một chút, mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc điện thoại.



Trương Nhất Phàm đột nhiên dừng lại, mượn điện thoại của Hồ Lôi.



Trương Nhất Phàm vừa bấm số, vừa nói:



- Bây giờ đi ra ngoài một chuyến không dễ dàng, tôi muốn mượn cơ hội này gọi Trưởng phòng Lương.



- Sao? Cậu muốn đút lót để cho gã chi tiền?



Hồ Lôi lập tức đoán được dụng ý của hắn.



- Ừ!



Trương Nhất Phàm gật đầu:



- Dù sao các cậu đều là người quen, thêm một mình gã cũng không hề gì.



- Được rồi! Lâu lắm rồi tôi cũng chưa nhìn thấy Lương mập.



Trưởng phòng Tài chính Lương Chính Hòa là một gã mập hơn bốn mươi tuổi, lần nào Hồ Lôi cũng gọi như vậy sau lưng gã.



Thông điện thoại rồi, trước kia Trương Nhất Phàm làm thư ký của Chủ tịch huyện, cũng có nhiều sự qua lại với Lương Chính Hòa, giờ phút này gã nghe nói Trương Nhất Phàm mời khách ở Vạn Tử Thiên Hồng, cho nên Lương Chính Hòa rất thẳng thắn chấp nhận.