Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 80 : Mau đến với em đi!
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Thi Vĩnh Nhiên thấy con mồi đến miệng còn để xổng mất, không khỏi giận tím mặt. Nhìn bóng dáng Thẩm Uyển Vân chạy mất, giận tới độ lật đổ cả bàn rượu cùng đồ ăn. Trong phòng bao lập tức vang lên một chuỗi âm thanh đổ vỡ, nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa sợ đến mức mặt mày tái nhợt, lấy tay bịt chặt miệng, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
- Con mẹ nó, không phải chỉ là một con kỹ nữ thôi sao, có gì tài giỏi chứ.
Có điều hắn ta làm thế nào cũng không hiểu được, Thẩm Uyển Vân sao có thể chống cự lại hiệu quả kích thích của thuốc Black Widow, cái này không phải cô gái bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Trước đây Thi Vĩnh Nhiên cũng đã dùng qua thứ này, lúc ngấm thuốc, con gái có trung trinh tiết tháo đến đâu qua vài phút cũng biến thành phóng đãng hết. Thẩm Uyển Vân sao có thể phát hiện được cơ chứ?
Trong cơn tức giận, Thi Vĩnh Nhiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa.
- Cô vào đây một lát.
Nữ nhân viên phục vụ không biết hắn muốn làm gì, hoang mang đi vào. Không ngờ Thi Vĩnh Nhiên đột nhiên ra tay, một tay lôi nữ nhân viên đó vào lòng, một chân đá cửa phòng đóng lại.
- Đừng! A ——
Nữ nhân viên đó còn chưa kịp giãy giụa, đã bị Thi Vĩnh Nhiên ném lên sofa, sau đó như con sói đói đè lên trên. Cũng không quan tâm con gái nhà người ta van xin, sau vài giây đã lột sạch quần áo cô ta, cởi quần rồi làm luôn ở trong phòng.
Nữ nhân viên phục vụ vừa khóc lớn, vừa cầu xin, nhưng tất cả cố gắng của cô đều vô ích. Thi Vĩnh Nhiên đem tất cả dục vọng muốn phát tiết trong người trút hết lên nữ nhân viên đó.
Đột nhiên, hắn trông thấy trên ghế Thẩm Uyển Vân ngồi ban nãy có một cái túi, cái túi đó do Thẩm Uyển Vân không cẩn thận đánh rơi. Thi Vĩnh Nhiên vừa làm với nữ nhân viên kia, vừa cầm cái túi lên.
Khi hắn lật chứng minh thư của Thẩm Uyển Vân ra, thoáng chốc trợn tròn mắt.
- Thẩm gia ở Bắc Kinh? Cô ta là người nhà Thẩm gia ở Bắc Kinh?
Bắc Kinh có bốn gia tộc lớn, đó là Trương gia, Thẩm gia, Viên gia và Đông Phương Thế gia. Đó đều là những nhân vật lớn, bất kể là người đứng đầu của gia tộc nào giậm chân một cái, cả thành Bắc Kinh đều phải run sợ.
Thi Vĩnh Nhiên sao lại xui xẻo thế chứ, đi chơi gái lại gặp phải chuyện thế này?
Thi Vĩnh Nhiên sững sờ đứng đó, cũng không biết mình đang làm gì. Nhìn thấy chứng minh thư của Thẩm Uyển Vân xong, trong đầu hắn lập tức trống rỗng.
Thẩm Uyển Vân chạy ra khỏi Vượng Phủ Nhân Gian, đúng lúc Trương Nhất Phàm lái xe tới, đang định xuống xe, Thẩm Uyển Vân liền nhảy lên.
- Mau lên! Đưa tôi về khách sạn.
Trương Nhất Phàm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi:
Hắn có bao nhiêu phần là lợi dụng người ta gặp khó khăn, khi cô bị phục thuốc thì chiếm lấy cô, thế mà Thẩm Uyển Vân lại còn muốn cám ơn hắn. Trương Nhất Phàm không hiểu, cực kỳ không hiểu, lẽ nào con bé này cũng giống Chu Phán Phán, đang có mục đích gì đó?
- Muốn biết sao?
Thẩm Uyển Vân tinh nghịch cười, nói:.
- Có lẽ anh sớm đã quên rồi, chính là trận tuyết lớn ấy xảy ra mười năm trước. Anh đã gặp một cô bé phải không? Vẫn còn nhớ chứ?
- Trời ơi! Em sẽ không giống con rắn tinh trắng, ngàn năm tu luyện chỉ để đền đáp ân tình chứ?
Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc cũng mơ hồ nhớ ra một chút, hình như có chuyện như vậy, mười năm trước khi hắn đến Bắc Kinh chúc Tết ông nội, từng cứu một cô bé ra khỏi rãnh nước bên đường.
Cô bé ngày đó là Thẩm Uyển Vân sao? Trương Nhất Phàm không thể tin được, nhìn Thẩm Uyển Vân vẫn đang khoả thân trước mặt mình. Nhất thời rất khó nhớ lại được đoạn kí ức xưa cũ ấy. Cô bé con xinh xắn đáng yêu năm đó đây sao? Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lúc, hình ảnh trong đầu dần rõ ràng hơn.
Thẩm Uyển Vân lưu luyến ở trên người anh, mỉm cười duyên dáng.
- Phải rồi, em chính là con rắn tinh trắng của anh đây. Chuyên đi tìm anh báo ân. Hiện tại đã lấy thân báo đáp rồi, không cho anh không cần em nữa.
- Khi đó nghe em nói, cha em ra nước ngoài phải không? Giờ mẹ em có khỏe không?
Trương Nhất Phàm dần nhớ lại trong trận gió tuyết đó, người phụ nữ phong thái tao nhã, lại có chút tiều tụy, đang đứng đợi con gái mua thuốc về.
- Thực ra cha em là Thẩm Hoành Vĩ, lúc ấy ông ta không có ra nước ngoài, em sau này mới biết điều đó.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tinh thần Thẩm Uyển Vân có phần sa sút.
- Cha em là Thẩm Hoành Vĩ sao?
Một cách từ từ, từ từ, trí nhớ của Trương Nhất Phàm ngày càng rõ ràng hơn, nếu như nhớ không nhầm, người phụ nữ mười năm trước hắn nhìn thấy trong nhà Tiểu Uyển Vân, chính là mỹ nữ nổi danh một thời khắp thành Bắc Kinh Thư An Ảnh.
Trương Nhất Phàm hồi nhỏ, từng nghe nói về chuyện tình ồn ào giữa con trai lớn của Thẩm gia là Thẩm Hoành Vĩ và Thư An Ảnh. Thẩm Hoành Vĩ vì Thư An Ảnh, dứt khoát rời khỏi Thẩm gia, bỏ người vợ đầu. Thế nhưng chưa được bao lâu, người vợ đầu ấy mất trong một tai nạn ô tô, cũng vì thế mà tác thành cho đôi uyên ương mệnh khổ.
Thời gian ấy, Thẩm Hoành Vĩ căn bản không đi nước ngoài, mà đang vướng vào vụ tranh chấp với Thẩm gia. Không ngờ việc xảy ra nhiều năm như vậy, Thư An Ảnh lại chuyển thành chính thất, trở thành vợ hợp pháp của Thẩm Hoành Vĩ.
Thẩm Uyển Vân lại là người nhà Thẩm gia, sự thật này thực làm người ta bất ngờ.